Thứ Năm, 4 tháng 12, 2025

Lời Tuyên Thệ Của Trái Tim - Nguyễn Văn Thành - An Minh



LỜI TUYÊN THỆ CỦA TRÁI TIM
Nguyễn Văn Thành

Kính chúc Quý Vị sức khỏe và bình an!
Nguyễn Văn Thành


Giới thiệu các bài hát của Nguyễn Văn Thành:

Giới thiệu các bài nhạc phổ thơ:

Giới thiệu các bài hát tình ca Nguyễn Văn Thành:

Giới thiệu các bài nhạc biếm:

Giới thiệu các bài hát Karaoke:

Mời xem kênh Hoàng Kỳ - (DCC):

Trân trọng 
NHHN  

Kính mời quý vị thưởng thức




Cùng Hướng Về Mục Tiêu

 


CÙNG HƯỚNG VỀ MỤC TIÊU
Ý Nga

Trân trọng 
NHHN 

Thư Mời - Tham Dự Đại Nhạc Hội Mừng Xuân Bính Ngọ 2026 Tại Frankfurt

 


THƯ MỜI - THAM DỰ ĐẠI NHẠC HỘI MỪNG XUÂN BÍNH NGỌ 2026 TẠI FRANKFURT
BTC

KÍnh nhờ Quý vị phổ biến dùm, Chân thành cảm ơn!

Frankfurt am Main, ngày 16 tháng 11 năm 2025

 

Thư mời

 Tham Dự Đại Nhạc Hội Mừng Xuân Bính Ngọ 2026 tại Frankfurt

 

Kính thưa Quý vị đại diện Tổ chức, Đoàn thể, Hội viên và Đồng hương.

 

Theo truyền thống hằng năm, nhằm tạo dịp gặp gỡ, hàn huyên và cùng nhau vui Xuân của NVTN trên đất khách quê người và cũng là dịp để giới thiệu với người dân bản xứ những nét đặc thù về văn hóa và phong tục tập quán của dân tộc Việt; Được sự hỗ trợ của chính quyền thành phố Frankfurt, Hội NVTN tại Frankfurt và Vùng phụ cận liên kết với Hội Văn Hóa Phụ Nữ Việt Nam Tự Do tại Đức tổ chức một chương trình Đại Nhạc Hội Mừng Xuân Bính Ngọ 2026.

từ 16:00 giờ đến 24:00 giờ

ngày thứ bảy, 07 tháng 02 năm 2026

tại Saalbau Titus Forum (Frankfurt-Nordweststadt)

đường Walter-Möller-Platz 2, 60439 Frankfurt am Main

 

Thay mặt Ban Tổ Chức, chúng tôi trân trọng kính mời Quý vị đại diện Đoàn thể, Tổ chức, Hội viên, Đồng hương và thân hào nhân sĩ, dành chút thời giờ quí báu đến tham dự buổi họp mặt vui Xuân trong lúc tha hương và kính nhờ Quý vị chuyển tiếp thư mời này đến quý Đồng hương, Thân hữu xa gần, để mời họ cùng đến tham dự chương trình mừng Xuân Bính Ngọ đầy hương vị ngày Tết Nguyên Đán theo ngày giờ, địa điểm nêu trên.

 

Trân trọng kính chào trong tinh thần đoàn kết và vui Xuân ngày Tết cổ truyền.

 

TM. Hội NVTN tại Frankfurt và vpc

Hội Trưởng

 

Võ, Hùng Sơn

 

Đính kèm: - Thông báo ghi danh tham gia gian hàng tết Bính Ngọ 2026.

Chương trình mừng Xuân Bính Ngọ được tổ chức tại hội trường khang trang và vào cửa miển phí!

- Hội chợ bắt đầu từ 16:00 giờ với các gian hàng thực phẩm với món ăn thuần túy quê hương trong ngày tết.





Lưu ý: Hiện nay Chính quyền Đức đang truy tìm những thành phần dân Việt được Việt cộng đưa sang Đức bất hợp pháp dưới nhiều hình thức, một số thành phần trong đó đã thể hiện bản chất gian xảo, tham gia vào mạng lưới trồng cần sa, trộm cắp, lừa lọc, làm và sử dụng giấy tờ giả (từ hôn thú, Visa, Passport đến bằng cấp), họ sống và làm lậu, trốn thuế, gây xôn xao và vạ lây đến tiếng tăm của Người Việt Tỵ Nạn cộng sản khắp nước Đức và Âu châu; Thế nên Đồng Hương Người Việt Tỵ Nạn chúng ta khi đến tham dự Tết Bính Ngọ cần luôn mang theo giấy tờ tùy thân.

HỘI NGƯỜI VIỆT TỴ NẠN TẠI FRANKFURT VÀ VÙNG PHỤ CẬN

Nghề 'Độc Lạ' Đi Làm Như Đi Chơi, Kiếm 2 Tỷ Đồng Mỗi Năm

 


NGHỀ 'ĐỘC LẠ' ĐI LÀM NHƯ ĐI CHƠI, KIẾM 2 TỶ ĐỒNG MỖI NĂM
Trúc Chi

Một người đàn ông ở Nhật Bản đã tạo ra một công việc độc đáo khi cho thuê chính mình để 'không làm gì'.

Một người đàn ông ở Nhật Bản gây chú ý bởi công việc độc lạ mà có thu nhập ấn tượng. Nhân vật chính trong câu chuyện này là Morimoto, anh đã tạo nên một công việc độc đáo khi cho thuê chính mình để "không làm gì".

Hằng ngày, anh phục vụ những người lạ cần tìm kiếm sự bầu bạn. Các yêu cầu mà Morimoto nhận được rất đa dạng, từ việc chờ đợi một vận động viên tại vạch đích của một cuộc thi marathon, cho đến việc tham gia video call trong khi khách hàng trang trí và dọn dẹp phòng của họ. Đặc biệt, có một lần, một khách hàng không thể tham dự buổi hòa nhạc cùng bạn bè đã thuê Morimoto để thay thế cô ấy.

"Tôi đã từng rơi vào những tình huống khó khăn, chẳng hạn như phải xếp hàng dưới cái nắng như thiêu như đốt, đứng hàng giờ trong cái lạnh cóng, tham dự các bữa tiệc với người lạ và đứng một mình trên sân khấu trước đám đông mà không làm gì cả", anh Morimoto chia sẻ.

Theo CNBC, công việc của Morimoto đòi hỏi sự kiên trì và im lặng bởi phần lớn khách hàng không cần nghe mà chỉ muốn được chia sẻ.

Điều thú vị là dịch vụ của người đàn ông này về cơ bản là miễn phí, vì khách hàng chỉ phải trả chi phí đi lại đến các khu vực khác nhau của Tokyo, hay bất kỳ loại thức ăn hoặc đồ uống nào nếu có. Tuy nhiên, Morimoto cho biết hầu hết mọi người đều muốn trả thêm tiền cho thời gian bên cạnh anh. Ban đầu, anh rất ngại khi nhận thêm tiền từ khách, nhưng sau một thời gian anh đã quen với điều đó.

Có thể thấy rằng về mặt kỹ thuật, người đàn ông này thực sự không phải làm gì cả. Anh cũng giải thích rằng nhiệm vụ của anh rất khác nhau.

Thế nhưng, chính Morimoto đã tạo ra công việc này với nguồn thu lên đến 80.000 USD/năm, tương đương 2 tỷ đồng từ việc không làm gì cả này.

Trong một dòng tweet gần đây, Morimoto tiết lộ chi tiết về công việc của mình.

Anh được khách hàng là một người đàn ông mời đến khách sạn 5 sao mỗi tháng một lần theo sở thích của họ. Người này thuê anh ta vì ông muốn kể với mọi người về sở thích của mình, vì vậy Morimoto chỉ đơn giản là ngồi lắng nghe khách hàng của mình chia sẻ trong 3 tiếng đồng hồ.

Nhiệm vụ đáng nhớ nhất của Morimoto là chuyến đi dài 17 giờ ngồi trên cùng một tuyến đường sắt, từ đầu đến cuối, từ sáng sớm cho đến chuyến tàu cuối cùng với khách hàng.

Theo Morimoto, anh nhận được khoảng 1.000 yêu cầu dịch vụ mỗi năm và để chính khách hàng tự quyết định giá cả tùy số thời gian phục vụ.

Trên thực tế, mặc dù không có số liệu thống kê chính thức nào theo dõi ngành cho thuê người ở Nhật Bản, nhưng đất nước này là nơi có rất nhiều dịch vụ cho thuê bạn gái, bạn trai, bạn bè và thậm chí là gia đình tạm thời.

Đáng chú ý, trong vòng chưa đầy 3 năm, Morimoto, người từng làm việc trong lĩnh vực xuất bản nhưng đã nghỉ để "không làm gì cả", đã cho ra mắt cuốn sách về nghề nghiệp đặc biệt của mình. Cuốn sách truyền cảm hứng cho một bộ phim truyền hình và thu hút hơn 270.000 người theo dõi trên Twitter.

Trúc Chi (t/h Tri Thức, Arttimes)


16 Loại Động Vật Và Thực Vật Sắc Màu Tuyệt Đẹp!!!

 


16 LOÀI ĐỘNG VẬT VÀ THỰC VẬT SẮC MÀU TUYỆT ĐẸP !!!
Helena M

Đôi khi, những loài khác biệt lại tỏa sáng nhất. Điều này chính xác là những gì các bức ảnh dưới đây chứng minh, mỗi bức ảnh đều khắc họa một loài động vật hoặc hoa với những màu sắc bất ngờ. Từ một chú cá voi lưng gù trắng như tuyết đến một chú cóc sắc tím, thiên nhiên đã ban tặng cho những loài động vật và thực vật này những màu sắc rực rỡ và bắt mắt nhất. 

1. Vẹt mào đen bóng

Inline image


2. Chuối Java Xanh Vị Kem Vani

Inline image


3. Nai sừng tấm trắng

Inline image


4. Rùa bóng

Inline image


5. Gặp gỡ Narnia, chú mèo hai mặt quý hiếm

Inline image


6. Chim công nửa bạch tạng

Inline image


7. Một con cá mập đuôi dài óng ánh

Inline image


8. Cá voi lưng gù bạch tạng duy nhất được biết đến trên hành tinh

Inline image


9. Một con bọ vàng

Inline image


10. Một chú hồng hạc đen được phát hiện ở Síp

Inline image


11. Những đám mây ngũ sắc ở Siberia

Inline image


12. Atelopus Barbotini, một con cóc màu tím

Inline image


13. Một bông hồng nửa đỏ nửa trắng

Inline image


14. Rồng râu sáng bóng

Inline image


15. Rắn bí ngô

Inline image


16. Tôm hùm xanh có tỷ lệ xuất hiện 1/2.000.000

Inline image

CHIA SẼ NHỮNG BỨC ẢNH TUYỆT ĐẸP NÀY
VỚI BẠN BÈ VÀ GIA ĐÌNH

Helena M. ( Tác giả ) 

Thân mến 
TQĐ


Vĩnh Biệt Những Nụ Hôn - thơ Như Nguyệt - Nhạc & hòa âm Đỗ Hải- Ca sĩ Án...



VĨNH BIỆT NHỮNG NỤ HÔN 

Thơ: Như Nguyệt 
Nhạc & Hòa âm: Đỗ Hải
Ca sĩ: Ánh Nguyệt 
Thực hiện: Ánh-Tuyết Trần

Nhạc sĩ Đỗ Hải viết cho N giới thiệu về ca sĩ Ánh Nguyệt. 

N từng được nghe cô ca sĩ có giọng ca quá đặc biệt này hát trong chương trình “Ca sĩ Thần Tượng”; vừa nghe là thấy “phê” ngay!  Ánh Nguyệt hát theo giọng hát của ca sĩ “thần tượng” là ca sĩ Khánh Ly nhưng đối với N, cô hát hay hơn Khánh Ly nhiều! Vì thế nên khi ns Đỗ Hải cho biết muốn thực hiện thành ca khúc bài thơ này của N và mời được Ánh Nguyệt hát, N rất vui mừng!

 

N làm bài thơ này rất nhanh (khoảng 10 phút), cảm xúc tuôn ra khá dễ dàng vì khi N ngồi gỏ trên phím computer thành bài thơ, N chỉ việc nhớ lại “những nụ hôn” làm ngất ngư con tàu đi, “tê lê mê” cuả mình thuở đó; đồng thời cũng nhớ lại khoảng thời gian buồn nhất cuộc đời mình, N khóc như chưa từng bao giờ “được” khóc, khóc ra tiếng, nước mắt rơi lả chả, đổ ra ào ào (? hihi…), nghẹn ngào thật bi thương!

 

Tác giả của bài thơ -là N chứ ai, hihihiii… rất thích câu: “Môi anh mềm, những nụ hôn bốc khói” (nóng wá xá nóng, nóng bỏng nên bốc khói là phải rùi, hihihiii). N đã… tự phục mình (hehe), không hiểu sao mình lại nghĩ ra được câu thơ “hun đến bốc khói” này. N tả rất thiệt đó mờ, rất đúng chứ hổng có sai đâu… hihihi 😊

 

Khi N gửi bài thơ đi cho nhiều nhạc sĩ, nhạc sĩ Đỗ Hải viết email cho N nói anh thích bài thơ này và sẽ phổ nhạc. Bản nhạc được ca sĩ Ánh Nguyệt, một giọng ca mà N yêu thích.  Cô hát rất rõ ràng, rõ từng chữ một; phát âm rất chuẩn, giọng hơi khàn 1 tí mà đồng thời cũng rất là trong trẻo, lúc trầm ấm, lúc vút cao, bay bổng... thế mới hay, mới tuyệt vời!  “Vĩnh Biệt Những Nụ Hôn” được nhạc sĩ Đỗ Hải viết theo điệu Tango theo yêu cầu của N... vì thế ca khúc này là một trong những bản nhạc phổ thơ của mình mà N ưng ý nhất!   

Mời các anh chị em, các bạn nghe thử nhé:

https://www.youtube.com/watch?v=PEGIOPHmIZ4



Kính mời quý vị thưởng thức




Tiếng Việt Trong Sáng - Kỳ 10


TIẾNG VIỆT TRONG SÁNG - KỲ 10
Michael Do

Đài Phát Thanh Đáp Lời Sông Núi.
Tiếng Việt Trong Sáng kỳ thứ 10.

Kính mời xem trên Youtube.

Trân trọng 
NHHN 

Kính mời quý vị theo dõi 




Thứ Tư, 3 tháng 12, 2025

Cuộc Gian Lận Lớn Nhất Lịch Sử Minnesota Vừa Bị Phơi Bày | TÂM SỰ CÙNG T...



CUỘC GIAN LẬN LỚN NHẤT LỊCH SỬ MINNESOTA VỪA BỊ PHƠI BÀY
Tâm Sự Cùng Tỷ Phú TV

Mời nghe và suy ngẫm cho tương lai:

https://youtu.be/Uw9bM6fX7Cg?si=PjkFirKrmsfYyfH1


Trân trọng 
NHHN 

Kính mời quý vị theo dõi 




Lá Cờ

 


LÁ CỜ
npn

Nét sắc đường thanh tô vẻ đẹp
Nền vàng sọc đỏ sáng hồn thơ
Em ơi tổ quốc nhờ em đó,
Mau lớn khôn lên giữ cõi bờ.
            ( Nguyễn Thái Bình ) 

Tôi chăm chú theo dõi đứa bé...

Em bé ấy chỉ chừng 13, 14 tuổi gì đó với đôi mắt sáng và một khuôn mặt thông minh. Tôi bắt đầu chú ý tới em đó khi tôi phát giác ra là em đang chen lấn vào trong đám người đến tham dự buổi chợ tết hôm nay để nhặt những lá cờ rơi trên sàn của khu phố thượng mại này, nơi chợ tết mọi năm vẫn thường được tổ chức.

Những khi tay em đã có đầy những lá cờ thì em đưa lại cho một người đàn bà mà tôi đoán có lẽ là mẹ của em. Rồi em lại cứ tiếp tục công việc ấy. Thỉnh thoảng tôi lại thấy em dừng công việc nhặt cờ và đứng trầm ngâm nhìn một tấm ảnh nào đó trên những tấm bảng được dùng để triển lãm tranh ảnh của QLVNCH trước năm 1975. 

Rồi em lại tiếp tục.

Sau một hồi lâu tôi không dằn được sự hiếu kỳ và cho đến lúc em bé ấy đứng lại nhìn bức hình một lần nữa thì tôi bước đến hỏi em:
- Em thích bức hình này lắm phải không?

Em giật mình ngó lên và một hồi sau em trả lời :
- Dạ, con thích tấm hình này lắm.
- Tại sao em lại thích bức hình này?
- Dạ, tại hình này có ba con trong đó.
- Ba em là lính phải không?
- Dạ, ba con là lính xe tăng.

Lính xe tăng. Lính của sư đoàn thiết kỵ lừng lẫy chiến công qua những địa danh oai hùng. 

Tôi bế em lên và hỏi:
- Em tên gì?
- Dạ, con tên Trần Hoài Việt.

Thế Việt chỉ hình ba cho chú coi đi.

Việt đưa tay chỉ vào một người lính sĩ quan đứng chung với một số bạn đồng ngũ với một nụ cười kiêu hãnh. 

Và em nói:
- Ba con đó.

Em thốt lên ba chữ đó với một niềm kiêu hãnh mà có lẽ chính tôi, một trong những người trong binh nghiệp đã quên mất từ lâu rồi. 

Tôi thả bé Việt xuống và hỏi tiếp:
- Ba Việt đâu? Việt dẫn chú lại gặp ba được không?
- Dạ, ba con chết rồi. Mẹ con nói ba con đi đánh giặc bị chết rồi.

Tôi bàng hoàng với câu trả lời của Việt. 

Tôi hỏi tiếp :
- Thế Việt dẫn chú lại gặp mẹ Việt được không?

Việt gật đầu và nắm tay tôi dẫn về phía một người đàn bà đang ngồi trước một chiếc bàn nhỏ xếp lại những lá cờ mà Việt đã nhặt được. 

Việt lay nhẹ vai người đàn bà đó và nói:
- Mẹ ơi, chú này muốn gặp mẹ.

Tôi chợt mỉm cười với lời giới thiệu ngộ nghĩnh của Việt. Người đàn bà, không, người thiếu phụ, ngước lên nhìn tôi mỉm cười gật đầu chào và nói:
- Tôi là mẹ của bé Việt. Chắc là Việt làm phiền ông phải không?

Tôi lắc đầu trả lời:
- Thưa không. Tôi mới làm quen với Việt cách đây không lâu. Tôi muốn được hân hạnh tiếp chuyện với bà. Tôi tên là Trường.
- Tôi tên là Trân. Xin ông đừng gọi tôi là bà, có vẻ xa lạ quá. Cho phép tôi gọi anh là anh Trường nhé.
- Vâng, xin bà... à không, xin chị cứ tự nhiên cho.

Tôi đưa mắt nhìn bé Việt và nói tiếp:
- Tôi muốn gặp chị để được nói với chị đôi lời cảm phục chân thành của mình.
- Cảm phục tôi?
- Vâng, tôi rất lấy làm khâm phục khi thấy chị đã dạy được cho một em bé biết tôn trọng lá cờ Việt Nam. Tôi xin được hỏi là làm sao chị dạy cho Việt được như thế.
- Tôi nghĩ là tốt hơn hết anh nên hỏi bé Việt câu này thì đúng hơn. 

Rồi quay sang bé Việt, Trân nói tiếp:
- Việt con trả lời cho chú Trường tại sao con thích lá cờ Việt nam đi con.

Bé Việt nghe lời mẹ ngó qua tôi và nói:
- Dạ, tại lúc ba con chết mẹ con nói người ta đã phủ lá cờ này lên người ba con. Mẹ con nói nếu con thương ba thì con phải biết thương lá cờ này.

Trong khi tôi đang ngỡ ngàng vì câu trả lời chững chạc và chân thành đó, mẹ Việt lại tiếp lời:
- Tôi đã suy nghĩ thật nhiều về cái chết của anh Duy, chồng tôi. Tôi nghĩ đến một ngày nào đó, nếu có ai hỏi cha Việt ở đâu hoặc tại sao cha Việt chết thì Việt biết câu trả lời và thấy tự hào về câu trả lời đó.

Tôi bỗng thấy kính trọng người thiếu phụ, người mẹ hiền đang ngồi trước mặt tôi. 

Lúc đó bé Việt lại đưa xấp cờ giấy mà em vừa nhặt cho mẹ và nói:
- Mẹ xếp dùm con nhé. Con đi nhặt nữa nhé mẹ.

Tôi nắm lấy tay Việt và nói với Trân:
- Xin phép chị tôi cùng đi với Việt để xem coi mình có làm bằng Việt không.

Mẹ Việt gật đầu trong khi Việt nắm lấy tay tôi kéo đi.

Chúng tôi đang thi đua xem coi ai nhặt được nhiều lá cờ hơn thì có một bàn tay lay nhẹ vai tôi. Tôi quay lại thì thấy Doãn, thằng bạn trong quân ngũ và cũng là bạn học khi xưa, hỏi tôi:
- Mày làm gì đó Trường?
- Tao đang nhặt những lá cờ này.
- Ừ, tao cũng đang bực mình vì những lá cờ này. Mày thấy mà làm trước tao là hay đó.

Tôi chỉ bé Việt và nói:
- Tao có hay ho hơn mày cái gì đâu. Bé Việt là người đầu tiên đó. Làm tao mắc cỡ quá. Mình già cả đầu rồi mà không ý thức được gì cả, thật là đáng trách.

Nhìn đôi mắt Doãn đang ngạc nhiên nhìn bé Việt trong sự thắc mắc, tôi bèn đem câu chuyện vừa rồi kể lại cho Doãn. 

Doãn nghe xong quay lại nhìn phía mẹ Việt một hồi lâu rồi nói:
- Được rồi. Mày cứ tiếp tục đi, tao sẽ có giải pháp.

Rồi Doãn bước đi với một nét mặt cương quyết mà tôi chưa bao giờ thấy từ ngày tôi và nó cùng bước xuống con tàu ra khơi.

Mười phút sau...

Trong khi tôi và bé Việt vẫn còn đang nhặt những lá cờ thì tôi chợt nghe giọng nói của Doãn phát ra từ những cái loa được đặt chung quanh nơi này:
- Kính thưa quí vị, tôi xin được mạn phép tạm ngưng chương trình văn nghệ mừng xuân trong giây phút để được có đôi lời thưa cùng quí vị.

Nếu quí vị nhìn về phía tay tôi chỉ thì quí vị sẽ thấy có một em bé đang nhặt những lá cờ. Thưa quí vị, em bé ấy tên là Việt và em nhặt những lá cờ đó vì cha em là một cựu chiến sĩ của QLVNCH đã bỏ mình cho lá cờ này. Cho nên em rất kính trọng lá cờ này mà không nỡ để cho nó nằm rải rác trên sân hoặc bị dẫm lên. 

Kính thưa quí vị, hẳn quí vị còn nhớ là ở phần đầu chương trình chúng ta đều đã mặc niệm trước lá cờ để tỏ lòng thương tiếc các chiến sĩ cũng như các đồng bào đã bỏ mình cho hai chữ tự do. Để rồi ngay sau đó ta lại vứt bỏ và thậm chí còn dẫm lên trên những lá cờ đó. Thật là mâu thuẩn phải không quí vị. Riêng tôi, với tư cách của một cựu quân nhân, chỉ biết nói lên đây sự hổ thẹn về những sơ ý của mình. Sau hết là tôi xin được tỏ lời khâm phục bé Việt và nhất là chị Trân, mẹ của em đã dạy dỗ nên một người con mà chúng ta ai ai đều có thể hãnh diện cho nhau.

Nói xong Doãn đứng ngay người và đưa tay chào Trân theo lối quân đội.

Rồi Doãn bước xuống từ sân khấu và bắt đầu nhặt những lá cờ gần nhất. Mọi người yên lặng trong giây phút rồi không ai bảo ai đều ngừng lại mọi hoạt động và cùng nhau nhặt lên những lá cờ chung quanh mình. 

Không biết ai đó bỗng xướng lên hát bài "Việt Nam, Việt Nam". 

Rồi mọi người cùng nhau đều hát lên. 

Thú thật, cả đời tôi đã hát bài ca đó không biết bao nhiêu lần rồi mà chưa lần nào tôi hát một cách say sưa như thế cả. và tôi đưa mắt nhìn chung quanh thì tôi đã lấy làm cảm động khi thấy có những người già, có những thành niên đã không cầm được giòng lệ nóng, 

Nhưng dù đang khóc, tay họ vẫn nhặt những lá cờ và họ vẫn hát, hát say sưa, hát nhiệt thành. Chưa bao giờ tôi thấy người Việt Nam gần nhau như thế. Tất cả chỉ vì một hành động nhỏ bé nhưng đầy ý nghĩa của một đứa bé. Đưa mắt nhìn lên bàn thờ tổ quốc nơi sân khấu, tôi thấy mình đang bước về trên những con đường quê hương. Và tôi thấy một niềm hãnh diện đang lên làm tôi nghẹn ngào.

Và mắt tôi chợt ướt. Và môi tôi chợt mặn.

Rồi buổi chợ tết đã chấm dứt...

Sau khi dọn dẹp tất cả và những lá cờ còn sót đã được nhặt hết, tôi bước ra bãi đậu xe. Vừa đi tôi vừa nghĩ đến câu chuyện mà tôi và bé Việt đang dở dang trước khi Doãn gặp tôi. 

Lúc đó bé Việt hỏi tôi:
- Mặc niệm là gì vậy chú?
- Khi ta muốn tỏ lòng thương nhớ tới một người nào đã chết rồi thì thường yên lặng để nghĩ đến những người đó và cầu nguyện cho họ. Việt hiểu không?
- Dạ hiểu. Thế con mặc niệm cho ba con được không chú?
- Được chứ Việt.
- Tại sao mọi khi mặc niệm người ta thường ngó về lá cờ vậy chú?
- Là bởi vì lá cờ Việt Nam tượng trưng cho hai chữ tự do. Bởi vì nhiều người đã chết vì hai chữ đó Việt biết không. Những đồng bào vượt biển vì muốn được tự do, những người ngày xưa đã chiến đấu để bảo vệ tự do cho mọi người như cha Việt và bạn bè của chú. Cho nên người ta mới nhìn về hướng lá cờ để tỏ lòng biết ơn tất cả qua lá cờ đó Việt.
- Thế sao người ta kính trọng lá cờ mà người ta còn vất nó đi vậy chú? Có người còn dẫm lên nữa vậy chú?

Tôi đang ấp úng trước câu hỏi thì Doãn gọi tôi. Câu chuyện được dừng lại ngay lúc đó. Và giờ đây tôi nghĩ lại câu hỏi cuối cùng của Việt mà lòng thật phân vân vì thật ra, chính tôi cũng không biết tại sao nữa.

npn (Tác giả)

Thân mến 
TQĐ