Kính thưa quý Thầy Cô, quý anh chị Đồng
Môn và quý Thân Hữu
BTC Hội Ngộ 2016 xin thông báo đã gửi
tặng DVD Hội Ngộ 2016 đến quý Thầy Cô, MTQ, Đồng Môn và Thân Hữu hết đợt 1 (100
bộ) và đang tiếp tục gửi đợt 2 (100 bộ).
Việc gửi tặng DVD Hội Ngộ NHHN 2016 không làm sao tránh khỏi thiếu sót vì BTC
không có đầy đủ danh sách tên và địa chỉ của quý vị vì đa số vé tham dự Hội Ngộ
mua theo nhóm. Vậy anh chị nào có tham dự một trong 2 đêm Hội Ngộ mà chưa
nhận được DVD. Xin vui lòng cho biết tên và địa chỉ, BTC sẽ gửi đến quý anh
chị trong thời gian ngắn nhất.
Kính mong quý anh chị Đồng Môn và Thân
Hữu thông cảm.
Mọi chi tiết xin vui lòng liên lạc:
- Email: nguyenhuehaingoai@gmail.com
- Phone: (408) 888-0637
Xin chân thành cám ơn.
Trân trọng thông báo.
San Jose, ngày 28-02-2017
TM. Ban Tổ Chức
Đặng Duy Nhượng
Kính mời quý Thầy Cô và quý Anh Chị
click vào 2 link chữ đỏ để xem Video 2 ngày Hội Ngộ
GIỚI THIỆU Kính thưa quý Thầy Cô, quý anh chị Đồng Môn và quý Thân Hữu Mục Thơ & Nhạc trên diễn đàn NHHN ngày càng được nhiều Thầy Cô và Đồng Môn yêu thích. Rất nhiều tác giả gửi bài đến dồn dập làm cho mảnh vườn Thơ & Nhạc thêm phong phú và đa dạng. Xin hân hạnh giới thiệu đến quý Thầy Cô và các Bạn nhà thơ Hương Phan (CHS - NH) lần đầu tiên đến với NHHN qua bài thơ CHƠI VƠI. Xin chân thành cám ơn tác giả. Kính mời quý Thầy Cô và quý Anh Chị cùng thưởng thức. Trân trọng giới thiệu. NHHN
Kính mời quý Thầy Cô và quý Anh Chị thưởng thức nhạc phẩm CHƠI VƠI
"Nguyễn Huệ Trường
Tôi" là ca khúc được sáng tác từ chị Lê Phan Tuyết (văn thi sĩ Lê Thị
Hoài Niệm) với sự trợ giúp của nhạc sĩ Kiên Thanh.
Phải công nhận rằng chị Lê Phan Tuyết có một trái tim
"Nguyễn Huệ" đầy nhiệt huyết như lời thầy hiệu trưởng Nguyễn Đức
Giang và thầy Nguyễn Đình Quỹ tâm tình trong hai đêm Hội Ngộ CHS Nguyễn Huệ Hải
Ngoại & Thân Hữu vào tháng 12 năm 2016: "thầy
mong muốn các em cần có một trái tim Nguyễn Huệ và Nguyễn Huệ sẽ tồn tại mãi
trong tim mỗi người". Dạ thưa vâng! chúng em xin cám ơn quý thầy.
Chị Lê Phan Tuyết dù rất bận rộn việc gia đình, còn phải
chăm lo cho sức khỏe của mình, tuy nhiên chị vẫn cố gắng chăm chút từng lời ca
nốt nhạc để kịp thời cho ra đời một bản hành khúc đặc biệt dành riêng cho trường
Nguyễn Huệ nhân ngày Hội Ngộ vừa qua.
Ban đồng ca CHS Nguyễn Huệ Hải Ngoại
Ban tổ chức cũng dành ưu tiên cho bản hùng ca "Nguyễn
Huệ Trường Tôi" được coi như chủ đề chính để mở màn cho hai đêm văn nghệ.
Khi ban đồng ca của chúng tôi vừa cất lên tiếng hát:
"Nguyễn Huệ, Nguyễn
Huệ húy danh anh hùng Quang Trung.
Ngôi trường thân yêu sớm chiều tung tăng chân
sáo.
Phố biển Tuy Hòa, Phú
Yên quê nhà,
Non tháp sông Đà. Là
tình nhà Nguyễn Huệ yêu dấu...".
Không khí trong khán phòng như ngưng đọng, mọi người chăm
chú lắng nghe.
Lời ca tiếng nhạc rất hùng mạnh nhưng cũng rất dạt dào tình
cảm, thấm sâu vào lòng người, chúng tôi vừa cất cao tiếng hát đồng thời trong
lòng cũng cảm thấy tự hào và hãnh diện, lâng lâng một niềm vui khó tả.
"Phố biển Tuy
Hòa, Phú Yên quê nhà,
Non tháp sông Đà, là tình
nhà Nguyễn Huệ yêu dấu".
Từng câu, từng chữ như bừng sống lại những kỷ niệm thời cắp
sách trong tôi...
Bãi biển Tuy Hòa
Mỗi độ hè về, khí trời nóng bức oi ả, chờ đến khi nắng chiều
dịu xuống bọn con gái chúng tôi gồm có Huỳnh Thị Trâm (Hữu Dụng), Lê Thanh Vân
(cô mụ Đức), Hoàng Yến (tóc đỏ), Minh (Hồng Châu) và Thanh Phước rủ nhau đạp xe
đạp xuống "phố biển Tuy Hòa" hóng mát, trên đường đi chúng tôi còn
nghịch ngợm chạy xe xếp thành hàng ngang, một tay cầm tay lái, tay bên kia
giang ra nắm lấy tay bạn mình không cho xe nào vượt qua mặt. Có hôm cả bọn đề
nghị thi lái xe đạp nhanh coi em nào tới biển trước, rồi cũng có khi thi lái xe
đạp chậm. Thi kiểu này chỉ có HT Trâm là thường đoạt giải nhất mà thôi. Ôi
thôi! đủ thứ trò chơi ngoạn mục do chúng tôi bày ra thời con gái trên "Phố
biển Tuy Hòa" thân thương của chị Hoài Niệm.
Xe chúng tôi chạy "phom phom" dọc phố biển. Xa xa
những con sóng bạc đầu thi nhau xô vào bờ, âm thanh xào xạc quyện lẫn vào nhau
hòa thành khúc nhạc ru hồn khó tả...
Chúng tôi gởi xe xong liền chạy ào xuống biển, rượt đuổi bắt
những con dã tràng, lang thang nhặt vỏ sò vỏ ốc lóng la lóng lánh ẩn hiện dưới
làn nước trong xanh, có điều chúng tôi không dám xuống tắm vì... không đứa nào
biết bơi.
Tiếp nối bài hát đến câu: "non tháp sông Đà là tình nhà Nguyễn Huệ yêu dấu..." làm tôi liên tưởng đến nhà mình ở sát chân
núi Nhạn, có cô bạn đồng môn và cũng là hàng xóm rất thân với tôi tên Trần Thị
Xuân Hồng (Hồng đỏ) , bạn bè đặt cho chị biệt danh "Hồng đỏ" vì da mặt
của chị lúc nào cũng ửng hồng trông rất xinh đẹp (có thể đang ở tuổi dậy thì).
Những lúc nhàn rỗi, hai chị em thường rủ nhau lên núi Nhạn rong chơi tìm hái
trái sim, dú dẻ, cam đường, những cánh hoa trang, hoa dại đem về ép vào tập vở.
Thỉnh thoảng vào những buổi sáng chủ nhật cũng có vài cặp tình nhân dắt nhau
lên đây để tâm sự và nhìn ngắm phong cảnh hữu tình. Từ trên đỉnh núi cao nhìn
bao quát chung quanh thấy thành phố Tuy Hòa đẹp làm sao, thơ mộng làm sao.
Giòng sông Ba lững lờ uốn khúc, xa xa cánh đồng lúa chín vàng cò bay thẳng
cánh. Tất cả, đẹp mơ hồ như một bức tranh thủy mạc.
Tháp Nhạn Tuy Hòa
"Nguyễn Huệ, Nguyễn
Huệ húy danh anh hùng Quang Trung.
Nơi rừng dương xưa cát
đùa reo vang trong nắng.
Đắp đất xây trường,
giáo sư tinh tường, chung dưới ngôi trường.
Tình thầy trò Nguyễn
Huệ sắt son".
Chắc hẳn quí anh chị vẫn còn nhớ những lần cắm trại tại rừng
dương của trường trung học Nguyễn Huệ mình đấy chứ. Sinh hoạt ban ngày, nhà trường
tổ chức các môn thi có thưởng như dựng lều, nấu ăn, trò chơi v.v... Ban đêm đốt
lửa trại và thi văn nghệ.
Tôi còn nhớ đêm lửa trại năm 1960, trên bãi cát rộng, giữa xếp
đống củi lớn chồng lên nhau. Màn đêm vừa buông xuống cũng là lúc lửa trại được
đốt lên, ngọn lửa bập bùng chiếu sáng cả một góc trời, thầy trò quây quần ngồi
chung quanh hò reo múa hát. Các lớp tuần tự được mời lên trình diễn văn nghệ. Lúc
đó tôi là trưởng ban văn nghệ lớp đệ lục 1 do thầy Nguyễn Văn Chút làm cố vấn đại
diện lên hát nhạc phẩm Tiễn Bước Sang Ngang, của nhạc sĩ Hoàng Trọng. "Biết đến bao giờ gặp lại người em thời
ấu thơ, để đón tin mừng từ ngày thuyền xuân về bến mơ...", anh Trịnh
Bang đệm đàn cho tôi hát. Tuy chưa tập dợt trước nhưng tiếng đàn và giọng hát hòa
vào nhau trong thể điệu tango thật trữ tình, lãng mạn thấm vào lòng người nghe
buồn man mác. Lâu lắm rồi tôi không có dịp liên lạc với anh Trịnh Bang, chỉ
nghe bạn bè nói anh vẫn mạnh khỏe, làm ăn khá giả và hiện còn sinh sống tại Tuy
Hòa.
Đốt lửa trại tại rừng dương (hình minh họa)
Chiều hôm sau, trước khi chia tay chúng tôi tập họp lại để
nhà trường công bố kết quả hai ngày thi đua và phát thưởng cho các lớp đoạt giải.
Lớp tôi may mắn được giải thưởng về văn nghệ. Khi nghe thầy kêu tên Hoàng Thanh
Phước tôi mắc cỡ không dám lên thì thầy Lê Văn Gạch xuống kéo tay tôi lên và
nói lớn : "lên lãnh quà, có chi mà xấu
hổ", thầy kéo tôi mạnh quá suýt chút nữa ngã nhoài xuống đất.
Những kỷ niệm yêu thương, êm đẹp của một thời dưới mái trường trường trung học Nguyễn Huệ xa xưa ấy vẫn còn
nhớ mãi và sẽ không bao giờ quên được trong cuộc đời của tôi.
Trở lại bài hùng ca:
"Năm xưa Quang
Trung anh hùng bách thắng
Đánh tan quân Thanh
hai mươi vạn tan tành
Hôm nay nơi đây nhân
tài trí đức
Góp sức với đời rạng
ngời Nguyễn Huệ uy danh"
Bốn câu trên đây chị Hoài Niệm đưa vào điệp khúc với tông
(tone) cao vút hùng hồn mạnh mẽ, nhấn mạnh từng nốt nhạc để ngợi ca vua Quang
Trung Nguyễn Huệ vị anh hùng dân tộc, bách chiến bách thắng, đánh tan quân
Thanh lưu truyền cho hậu thế.
Chị Lê Thị Hoài Niệm - tác giả ca khúc Nguyễn Huệ Trường Tôi
Ngợi khen chị Lê Phan Tuyết (văn thi sĩ Lê Thị Hoài Niệm)
trong lúc này tôi cảm thấy hình như hơi bị thừa. Có một lần nào đó viết bài về
chị tôi đã nói "đàn bà dễ có mấy ai?!". Quả đúng như thế. Một người
phụ nữ chân yếu tay mềm mà chứa đựng một con tim rực lửa, một tâm hồn trong
sáng đầy trí tuệ mới có thể sáng tác một ca khúc đầy ý nghĩa như thế.
Ôi! ngọt ngào đằm thắm biết bao dưới mái trường thân yêu nơi
quê nhà Tuy Hòa, Phú Yên thăm thẳm xa xăm kia lại bừng sống mãnh liệt trong hồn
tôi lúc này...
Phải nói thế nào đây nhỉ?. Tuyệt vời, trên cả tuyệt vời đó
là chị Lê Phan Tuyết, đồng môn và cũng là bực đàn chị của trường trung học Nguyễn
Huệ chúng ta.
Hoan hô chị! cảm ơn chị thật nhiều.
San Jose, xuân 2017
Hoàng Thanh Phước
Kính mời quý Thầy Cô và quý Anh Chị Click vào video
để xem ban đồng ca trình bày ca khúc NGUYỄN HUỆ TRƯỜNG TÔI
Một
buổi chiều hè tôi đạp xe về thăm nhà nội, mái nhà tranh nằm giữa một vườn dừa
bát ngát, bên cạnh biển xanh với tiếng sóng ì ầm. Năm đó tôi vừa học xong lớp
năm.
Ông
nội tuổi đã cao, ở một mình thui thủi, bà nội đã về với tổ tiên, chắc là ông
buồn lắm! Chiều chiều hay ngồi đánh cờ với người hàng xóm. Tôi dắt xe vô trong
cổng nhà, cúi đầu chào cái thủ kỳ trước ngõ rồi vô sân. Ông nội vừa xong bàn
cờ, ngồi trước hiên, ngó lên, tôi vòng tay thưa nội, rồi phụ ông dọn bàn cờ vô
nhà trong. Nội hỏi tôi “con đã ăn cơm chưa”, tôi trả lời “dạ chưa”. Ông ôn tồn
nói, “vậy thì ở đây ăn cơm với nội”. Tôi gật đầu và phụ ông dọn mâm dọn chén...
Trên
mâm cơm là một tô canh ngót cá nục với những lát khóm và cà chua, vàng vàng, đỏ
đỏ nằm trên những khúc cá to đùng. Bên cạnh là một dĩa rau sống gồm rau thơm
giá và vài lát dưa leo, cùng dĩa mắm ớt, chỉ có vậy, thật đạm bạc. Tôi xới cơm
mời ông. Hai ông cháu vừa ăn vừa trò chuyện, ông cứ nhắc “con phải rán học cho
giỏi nghé!”“… nghé!”, mỗi câu nói của ông thường kết thúc bằng chữ “nghé” để
thay cho chữ nhé hay chữ nghe, rất thân quen. Canh ngót cá nục tươi, nó ngon
làm sao!, gắp miếng rau bỏ vào chén, rồi miếng cá lên trên, rưới chút mắm ớt,
nó ngon lạ lùng. Cái ngon không thể tìm thấy ở những cao lương mỹ vị, cái ngon thật
chân quê, và cái ngon của tình ông cháu pha trộn vào. Tôi ăn no đến căng cả
bụng. Ông nội thì tuổi cao ăn ít lắm, tôi cố mời ông ăn thêm chén cơm thứ hai,
ông nói “ông no rồi”…
Mân cơm thanh đạm
Rót
cho nội bát nước trà, tôi mang mâm chén ra ảng nước sau hè để rửa, rửa chén
xong úp vào sóng. Chợt nhìn thấy sinh phần (quan tài làm sẵn cho người khi còn
sống) của nội nằm dọc theo chái hiên sau, tự nhiên tôi lòng thấy buồn da diết
và sờ sợ., không dám nhìn lâu. Và cố xua đi cái hình ảnh mà tôi sẽ phải chứng
kiến là nội mình sẽ nằm trong đó, ngủ một giấc dài ngàn thu, bỏ lại con cháu u
sầu.
Ba
năm sau, nội yếu lắm, bác thứ tám của tôi rước nội về ở chung nhà bác để tiện
việc săn sóc cho nội. Hai bác tôi đúng là có duyên với mọi người, nuôi cha và
nuôi nhiều cháu lắm, hai bác thật tốt! luôn nghĩ đến người khác trước. Những
tháng ngày mà nội về ở với bác, nội ít nói, mỗi khi đến
thăm nội thì chỉ vài câu thăm hỏi rồi thấy nội mệt thế là tôi từ giã sớm để nội
nghỉ ngơi.
Rồi
việc gì đến, đã đến! Một buổi chiều nghe tin nội sắp “đi”, anh em chúng tôi
theo ba lên thăm nội lần cuối, nội nằm đó bất động, hơi thở đứt quãng từng hồi.
Tôi thấy ba tôi khóc lần đầu và tôi thì nước mắt đầm đìa. Đúng mười giờ tối thì
nội ra đi.
Khi
nội còn sinh tiền, nhiều lần thăm nội, nhiều kỷ niệm, nhưng nhớ nhất vẫn là bữa
cơm canh ngót cá nục được ngồi ăn cùng nội. Cho đến bây giờ, mùi vị của nó vẫn
còn quanh quẩn đâu đây, của mỗi lần hồn tôi quay về với quá khứ là như về với
căn nhà nhỏ nằm giữa vườn dừa bát ngát, được bao phủ bởi tình thân của tổ tiên
- Bình yên! - nơi có tiếng sóng biển vỗ ì ầm và nồi canh ngót cá nục với cà đỏ,
khóm vàng - Thắm tình quê Nội!