Chủ Nhật, 30 tháng 9, 2018

Chúc Mừng Tháng 10-2018




Chuyện Kể Muộn...

GIỚI THIỆU
Xin hân hạnh giới thiệu đến quý Thầy Cô, quý Đồng Môn và quý Thân Hữu
Câu chuyện trên chuyến du thuyền trong Đại Hội 8 Boston của anh Huỳnh Khanh, do chị Nguyễn Kim Liên B (phu nhân anh Khanh) kể lại. Câu chuyện rất "hấp dẫn".
Trân trọng giới thiệu.
NHHN



Chuyện của Khanh Huỳnh - Kim Liên B Nguyễn kể - Yếu tim không nên đọc!
Kỷ Niệm Chuyến Du Hành Trên DU THUYỀN ĐẠI HỘI 8 - BOSTON

Hôm nay giữ lời hứa, Liên kể cho các bạn L Kim Lan, Luan Tran, chị Hiền v.v... đọc những ghi chép của ông xã Liên, (vì ông xã có thói quen ghi lại những chuyện xảy ra trong bất cứ chuyến đi nào), xem cho vui, còn ai tình cờ đọc thì cũng đừng ném đá, vì đây chỉ là Liên ghi lại những ghi chép của ông xã của Liên mà thôi, tin hay không là tùy các bạn, và những chuyện lạ đó là những thay đổi trong sinh hoạt của ông xã.

Thí dụ như: 2 ngày đầu thì mỗi lần về phòng là Liên mở cửa, nhưng sau chuyện mất thẻ xảy ra, thì anh Khanh luôn đi trước mở cửa còn Liên thì phải đứng tận cửa phòng của chị Hiền chờ sau khi ảnh mở xong mới vào. Rồi như đêm thứ 4, ảnh có hẹn với anh Minh Trí lên lầu 11 để chung vui cùng các bạn, đang đi nửa đường thì đột ngột quay về... rồi chuyện sau khi dán tem trên thẻ xong, ảnh lại phải đi làm cái thẻ mới... và chuyện kỳ lạ nhất là khi tàu cặp bến ai cũng sắp hàng để được ra sớm, thì ảnh lại từ từ đi ăn sáng, rồi mới đi sắp hàng cuối cùng v.v...

Chỉ sau khi lên phi trường chờ máy bay, do Liên thắc mắc quá, nên ox mới đưa điện thoại để xem những gì ảnh ghi chép thì Liên mới hiểu, cảm thấy cũng ly kỳ nên hệ thống lại và chép ra đây để các bạn xem... Vì phải bỏ bớt những ghi chép không liên quan, nên có thể bị ngắt quãng, các bạn cứ từ từ theo dõi... Và Liên có kèm theo 2 tấm ảnh, tấm thứ nhất là hình nơi ox chụp đứng dưới tấm bảng chỉ dẫn, thì từ đó đi vào khoảng 20 bước chân là đến ngôi mộ cô gáí. Hình thứ 2 là dãy mộ có ngôi mộ đang đề cập... Và còn nữa, bởi vì đây là ox ghi chép chỉ để riêng ảnh xem, nên dùng danh xưng là mình, Liên có thử thay đổi lại chữ "mình" thành chữ "tôi", nhưng không được, xin các bạn cứ vậy mà xem.

Bởi ghi chép hơi dài... vì là có lắm sự kiện xảy ra trong 4 ngày cuối nên hơi nhiều, Liên phải ngắt ra nhiều đoạn, mỗi ngày chép một đoạn nhé!


...............................**********.............................

Phần 1:

Sau khi lên tàu, vội đến bàn bảo vệ, khai báo mất thẻ và làm thủ tục lấy thẻ mới; đêm đến sau khi ăn tối xong, trong lúc đi về phòng mình vừa đi vừa suy nghĩ miên man: làm sao mất được nhỉ? vì trong túi quần có một cái túi nhỏ, mà mình bỏ cái thẻ trong túi nhỏ đó, nếu bảo là do kéo cái điện thoại ra mà dính cái thẻ thì vô lý quá, vì cái túi nhỏ trong túi quần được thiết kế không tuột mà... Khó hiểu, nhưng thôi qua rồi, quên đi.

Đến khi về gần đến phòng thì bỗng nhiên thấy nhiệt độ hành lang dường như hạ thấp dần, mà phòng mình lại nằm cuối hành lang (phòng 3-645) và khi đến trước cửa phòng thì cảm giác lạnh rõ ràng hơn, giác quan cảnh báo có điều gì đó không ổn, lúc này Liên đang đi tới, gần phòng của anh Vinh (sở dĩ mình biết tên là khi ở khách sạn Ramada, lúc gặp thầy Cầu, thầy nói là mới vừa chở 2 vợ chồng Vinh về thăm nơi ở của thầy, mình định hôm nào đến làm quen nên mới nhớ tên) nơi đây cách phòng mình 3 phòng, xoay người đi ngược lại bảo Liên: "lên lầu 11 ăn thêm trái cây rồi về ngủ". Khi ăn được một lúc, mình mới nói dối là đi restroom, xong chạy vội ra thang máy xuống tầng 3, chạy về phòng, mở nhanh cửa, phòng gọn gàng sạch sẽ, vì hàng ngày bồi phòng vào dọn phòng hai lần, một lần lúc mình đi ăn sáng và một lần lúc đi ăn tối, nhưng cảm giác phòng lạnh hơn lúc bình thường và có điều gì đó sai sai đâu đây... cuối cùng đã nhìn ra, đó là nơi cái gối, và tấm chăn trải giường của phía mình nằm, bị lệch đi một cách khó hiểu, giống như có người mới vừa nằm xong; không thể nào bồi phòng làm cẩu thả như vậy được, nhưng không cần suy nghĩ, mình vội chỉnh đốn lại và tăng nhiệt độ phòng cho ấm, rồi chạ̣y ra thang máy về lại phòng ăn.

Nghĩ rằng mọi việc ổn rồi, nên về phòng, khi vào phòng, một dòng khí lạnh chạy từ sống lưng lên đỉnh đầu vì... cái gối mình xếp gọn gàng lúc nãy, bây giờ đang nằm... dưới đất, may mà Liên đang thay áo nên không nhìn thấy, sau khi sắp xếp lại, mình ra ngoài vái nhỏ: "nếu có ai khuất mặt trong phòng xin đừng quấy rầy, khi về tôi sẽ cúng", rồi tự trấn tỉnh làm như mọi việc không có gì, lấy laptop ra dùng, rồi đi ngủ.

Bỗng... nửa đêm, nghe có tiếng thẻ đút vào khe khóa, và có tiếng giật cửa, mình tự trấn an... có lẽ người phòng bên chơi casino về khuya, Liên dường như đã ngủ say nên không nghe thấy, tiếng giật cửa liên tiếp thêm vài lần nữa rồi im bặt... Sau đó mình lim dim ngủ, khi đang mơ màng lại nghe tiếng giật cửa như lúc khuya, nhìn đồng hồ trên điện thoại là 3 giờ 15 phút sáng, giờ này thì không thể cho là có ai chơi casino về mở cửa, mình mở điện thoại sang video, và thật nhanh, chạ̣y ra cửa, vừa chạy vừa để camera quay ra phía trước, mở nhanh cửa, không có ai, hành lang dài hun hút, không một bóng người, chân vẫn đang chậ̣n cửa, vì nôn chạ̣y ra không kịp lấy thẻ mở cửa, nên nếu không chèn chân, thì cửa đóng không vào được, và mất công lại phải kêu Liên mở cửa thì sẽ không ổn. Quay người định vào phòng, thì thoáng qua đuôi mắt, dường như vừa thấy gì thì phải, quay nhanh đầu, nhìn lại cuối hành lang, có một bóng trắng đang đứng ngay giữa hành lang, dưới bảng Exit, phản xạ của sự sợ hãi, mình nhảy vội vào phòng, mặc cho cửa đóng sậ̣p sau lưng, đứng im sau cánh cửa để bình tỉnh lại. Im lặng... không gian hoàn toàn im lặng, xoay người lại, từ từ đưa tay định xoay nhẹ nắm cửa, bỗng nghe "cộp... cộp... cộp... cộp...", có tiếng bước chân, bước đều đặn, và rõ ràng, không mạnh như tiếng giày đinh, mà cũng không nhẹ như tiếng dép mềm, trong đêm vắng nghe rõ mồn một, tiếng chân đến trước cửa phòng thì dừng lại, im lặ̣ng... im lặng... ngộp thở... Hình dung như người nào đó đang đứng đối diện nhìn mình qua cánh cửa, trong đầu thầm bảo ta phải lảm một cái gì đó, tỷ như hắt hơi, hay là ho lên một tiếng chẳng hạn, nhưng tứ chi hầu như tê liệt, không thể thực hiện được; rồi bỗng "cộp... cộp... cộp..." tiếng bước chân lại vang lên, lần này là rời xa cửa phòng, nhỏ dần, nhỏ dần... rồi im bặt; sợ quá, dường như tất cả các tế bào trên thân đều căng ra, sau hồi lâu, mình mới nhích nhẹ đến được bên bàn ngồi phịch xuống, nhìn đồng hồ trên laptop: 3 giờ 35, tức là sự việc diễn biến chỉ mới 20 phút, mà mình thấy như lâu lắm, rồi từ từ mình thiếp đi lúc nào không hay...
(Mai tiếp...)

(Ok, hôm nay Liên kể đến đây tạm dừng, đoạn này giải thích vì sao ox bắt Liên đứng tận phòng của chị Hiền, để ảnh mở cửa xong mới vào, nếu các bạn cảm thấy lý thú thì mai Liên sẽ kể tiếp).


********************


Titanic Grave Site - Nghĩa Trang Titanic

Cách đây hơn một trăm năm, nhằm vào tối chủ nhật, ngày14 tháng 4 năm 1912, chiếc tàu Titanic đụng ph̉ải tảng băng trôi và đã bị chìm làm 1500 người thiệt mạng. Ngay sau khi nhận được tín hiệu, cảng Halifax đã đưa 3 chiếc thuyền đến nơi, nhưng quá trễ, chỉ có thể vớt được 328 thi thể,và đem về chôn ngay tại nghĩa trang thành phố, nơi đây đã trở thành di tích lịch sử, ghi nhớ một tai nạn hàng hải thảm khốc nhất thế giới. Hàng năm đón nhận hàng trăm ngàn khách du lịch trên thế giới đến tham quan nên khi du thuyền chúng tôi ghé đảo Halifax này, dĩ nhiên ox của Liên không thể nào bỏ qua cơ hội tham quan hiếm có này, và trong lúc theo hướng dẫn viên vào tham quan, lúc đến trước một ngôi mộ của một công nương người Anh, khi chết đang tuổi 18, cảm thấy tội nghiệp, anh Khanh mới cảm thán tội nghiệp cho kiếp hồng nhan... và không ngờ sau đó lúc về bến cảng thì không được phép lên tàu, vì mất thẻ lên tàu, (dù rằng trước khi vào nghĩa trang đã kiểm tra thẻ vẫn còn, có lẽ đã bị rơi khi lấy điện thoại ra chụp hình tại nghĩa trang?), may mà Liên còn giữ hộ chiếu, sau hơn 1 giờ đồng hồ tra cứu, làm thủ tục mới được phép lên tàu, và chỉ 15 phút sau là tàu nhổ neo, hú hồn; và những ngày sau đó, có những chuyện kỳ lạ xảy ra, và chuyện ngày đầu khi trở lại tàu, Liên đã kể ngày hôm qua, hôm nay xin được phép kể tiếp những ghi chép của ox của ngày sau, và trong đoạn này Liên có đính kèm tấm hình được chụp tại nơi xảy ra chuyện kỳ dị trên tàu, ai đã qua 6 ngày trên du thuyền cùng Liên chắc hẳn đã biết vị trí nơi chụp hình này - (Đây là lầu 4, trên đường đi đến phòng ăn tối, trước phòng trưng bày tranh, nhìn xuống là nơi hòa nhạc, đi thẳng tới và rẽ phải ba bước là cầu thang máy lên đến lầu 12), bây giờ xin các bạn theo dõi đoạn ghi chép của ox trong ngày kế tiếp.



...............................**********........................

Phần 2:

Giật mình tỉnh giấc, cảm thấy toản thân lạnh toát, đồng hồ điện thoại chỉ 6giờ08 phút, có nghĩa là đêm qua mình chỉ ngủ hơn 3 tiếng đồng hồ, nhìn lại là mình đã ngủ gục trên bàn để laptop. Vào phòng tắm để vòi nước ấm chảy lên đầu cho tỉnh táo, và bắt đầu sắp xếp lại mọi sự việc đã xảy ra; hình như mọi việc chỉ xảy ra sau khi từ nghĩa trang về vì tàu đã đi hai ngày hai đêm, và qua hai đêm không có gì xảy ra, mọi việc bình thường; duy chỉ ngày hôm qua, khi đi tour trên đảo Halifax, từ sau lúc mình cảm thán thành tiếng rằng: "người đẹp mà̀ chết yểu, tội nghiệp", trước ngôi mộ của cô gái trẻ người Anh chết trên tàu Tatanic, được vớt về chôn tại nghĩa trang của Halifax này, lúc đó mình nói thật lòng, không có ý gì trêu chọc, chỉ thấy tội cho cô gái trẻ mà thôi, nếu mình không nhầm thì lúc đó là khoảng một giờ rưỡi chiều. Vậy mà lại mất thẻ lên tàu, suýt bị ở lại, rồi tiếp đến sự việc đêm qua, vậy có thể là..., mình lắc đầu, cố xua đi ý nghĩ sợ hãi, thôi mình làm mình chịu, chuyện tới đâu hay tới đó, rồi sẽ tính sau...

Nhưng nghĩ lại, quái lạ, mình nói bằng tiếng Việt mà, không lẽ ai đó có thể biết nghe tiếng Việt Nam, tự cười thầm để trấn tỉnh, và để biện luận mọi việc, mình cố tự suy diễn sự việc dưới chiều hướng khách quan, nghĩ chuyện cái gối nằm dưới đất, thì có lẽ khi sắp xếp lại rồi chạy vội ra cửa, có thể mình vô ý quẹt tay làm rơi gối xuống đất, mà mình không hay thì sao? còn chuyện tiếng bước chân người đến trước cửa phòng mình đêm hôm, thì biết đâu có ai đó đi lộn phòng, và khi phát giác ra nhầm lẫn người ta bỏ đi... Vấn đề là do lúc đó mình không mở cửa phòng ra xác minh, vậy không thể kết luận hồ đồ được, còn cái bóng trắng nơi giữa hành lang? có thể là do ảo giác, sau khi tự trấn tỉnh theo chiều hướng khoa học như vậy, trong lòng cũng phần nào bớt lo...

Chợt nhớ lại giấc mơ lúc ngủ gục trên bàn, đến giờ vẫn nhớ như in...."hai cô gái tóc vàng dắt hai con ngựa trắng từ phía xa bìa rừng đi lại, khi đến khoảng cách đủ để thấy mặt thì rẽ vào một bụi cây biến mất, rồi tiếng kêu la thất thanh, tiếng vali trượt trên sàn, tiếng đập cửa..., âm thanh hỗn loạn, rồi bóng tối đen nghịt, lạnh, lạnh... và rất lạnh..." đến lúc tỉnh giấc, cảm giác lạnh vẫn còn, mình lạ̣i tự trấn an: có lẽ do lúc chiều đi nghĩa trang, khi nghĩ đến tàu Titanic, thì hình ảnh lúc trước xem phim nó tái hiện trở lại trong giấc mơ, không phải lả người ta thường hay nói "ban ngày nghĩ gì, thì đêm mơ thấy như vậy" đó sao...? Tự trấn tỉnh xong, mở tủ định thay quần áo để đi ăn sáng, quái lạ sao tất cả đồ của mình trong tủ lại rớt cả xuống sàn như thế này, còn của Liên thì y nguyên, vội nhanh chóng treo tất cả lên lại, để Liên khỏi biết sanh lắm chuyện.

Hôm nay theo lịch trình tàu lên đảo Saint John, thuộc New Brunswick, và một ngày trôi qua trên cảng một cách yên bình, rút kinh nghiệm, giữ thật kỹ cái thẻ lên tàu, và mọi việc trôi chảy, về tàu xong, vào phòng kiểm tra, mọi việc vẫn bình thường, thở phào nhẹ nhỏm, hy vọng không có gì xảy ra đêm nay. Đi trên du thuyền này có cái hay là đi ăn tối phải bận đồ đẹp, nhất là mấy nàng, người nào cũng thời trang đẹp như lễ hội, hôm nay Liên bận cái váy đen điểm bông, và cái áo khoác màu trắng. phòng ăn ở lầu tư, khi đi ngang qua phòng tranh, nhìn thấy bức tượng mỹ nghệ phong cách trừu tượng, Liên bảo muốn chụp một tấm, nâng điện thoại lên, lúc chuẩn bị bấm máy, bỗng mình cảm thấy dường như có ai thổi nhẹ vào sau gáy, và ngửi thấy thoang thoảng thơm mùi quế pha lẫn mùi gỗ thông, rất dễ chịu. Sau khi bấm máy xong, quay lại xem ai đã đùa mà thổi vào gáy mình như vậy, nhìn quanh không có một ai, rùng mình, nhìn đồng hồ trên điện thoại: 5 giờ 20 phút (nhưng thật sự lúc đó là 6 giờ 20 phút tối, vì tăng lên một giờ mà mình không biết) nên khi vào phòng ăn thì mọi người dùng gần xong rồi. Sau bữa ăn, trong lúc Liên cùng các bạn đi chụp hình, mình cùng ngồi tán chuyện cùng bạn Minh Trí, và hắ́n bảo là Nguyển đình Chiến hẹn cả bọn sẽ lên phòng bóng bàn trên lầu 11 để hát hò với các nàng cho vui, mình tán thành.

Sau đó về phòng cởi áo vest ra, thay bằng áo pull cho mát mẻ, còn Liên không thay, vẫn bận áo khoác trắng váy đen, sau khi lấy lại đúng giờ trên điện thoại, đóng cửa, đi lên lầu 11 để họp bạn. Lúc đi qua khúc quanh Exit, nơi mà mình đã thấy cái bóng trắng đứng đêm qua, đi thêm được ba bước, bỗng dưng Liên kêu bị chóng mặt, và muốn đi restroom, mình nhớ lại trên lầu tư, gần đây, nơi chụp hình lúc chiều, có cái phòng tranh, bên trong có restroom, nên dẫn Liên đi bộ lên đó. Trong khi chờ đợi mình lững thững xem tranh, khi vòng qua xem bức họa vẽ theo phong cách Michenlangelo, vừa lúc tầm mắt cũng nhìn thoáng ra phía ngoài, nơi bức tượng mà Liên đứng chụp ảnh ban chiều, thì thấy dường như có người bận áo khoác trắng đang đứng, mình nghĩ thầm: "cái bà Liên này thiệt hết nói, đã đi ra rồi mà không nói, để nãy giờ mình phải xem tranh đứng chờ". Nghĩ đoạn, mình đi vòng ra, thì thấy thấp thoáng bóng trắng đã đi ra hướng phía bên cầu thang máy, bực bội thầm nghĩ "bà này làm gì mà nôn đi vậy!", nghĩ thế rồi bước theo ra, vừa kịp nhìn thấy áo khoác trắng của Liên, vừa rẽ qua phía cầu thang, mình vội chạy tới, để nhỡ thang máy xuống mà mình chưa đến thì phiền, nhưng khi chạy tới góc cầu thang máy, mình như người bị đông đá, lạnh hết cả người, mình nổi cả gai ốc, vì... không có ai nơi đây cả, còn bốn cái thang máy đang hiện số 11-11-9-7, có nghĩa là nãy giờ không có thang máy nào đi lên cả. Nhìn quanh lần nữa, bốn bề vắng lặng, không một bóng người, nhìn đồng hồ điện thoại: 11 giờ 13 phút, vừa lúc đó có tiếng Liên đi tới, vừa đi vừa cằn nhằn bảo sao không chờ, nhìn lại thì Liên tuy bận bận áo khoác trắng, nhưng váy đen, trong khi lúc nảy mình thấy người kia bận áo trắng và váy đầm màu trắng, thấy mình đứng thừ ra bộ dạng kỳ quái, Liên hỏi: "anh sao vậy?", mình phải nói là cảm thấy mệt, muốn về phòng, Liên tỏ ra thất vọng, nhưng cũng chịu đi về. Sau đó cùng Liên xem một đoạn phim truyền hình và mình thiếp đi lúc nào không hay...
(Mai Tiếp...)
 
OK, hôm nay xin dừng ở đây, ngày mai sẽ kể tiếp nhé các bạn!
Đoạn này đã giải thích thắc mắc của Liên tại sao đêm thứ tư, anh Khanh đang đi nửa chừng rồi lại muốn về phòng, không lên dự họp mặt với bạn bè.

*******************

Định Mệnh, hai chữ ấy dường như để chỉ cho những gì mà con người không thể giải thích được, nó nằm trong quyền năng của Thượng Đế an bài, bởi đôi khi một sự vịệc có thể được báo trước bằng cách này hay cách khác, như một lời tiên tri, tỷ như tai nạn của con tàu Titanic chẳng hạn, với kích thước to lớn và được xem như an toàn nhất thời bấy giờ, đến nỗi mà thuyền trưởng Eward John Smith đã nói về con tàu của mình: "chính Chúa cũng không thể đánh chìm con tàu này", nhưng số phận con tàu dường như đã được dự báo từ 14 năm về trước, đó là vào năm 1898, có một nhà văn người Anh tên là Morgan Robertson đã viết một cuốn tiểu thuyết với tựa đề là "Sự Phù Phiếm hay Sự Chìm Tàu Titan (Futility or the Wreck of the Titan) trong đó diễn tả sự chìm của con tàu vĩ đại mang tên là Titan, với những chi tiết trùng hợp với con tàu Titanic đến lạ kỳ, đầu tiên là trùng tên, và cùng bị va vào tảng băng trôi, độ dài tàu tương đương: Titanic dài 882 feet, Titan dài: 880 feet, Titanic nặng 66 ngàn tấn, Titan nặ̣ng 70 nghìn tấn, cả hai tàu đều có 4 ống khói - 3 chân vịt, cùng có tốc độ tối đa là 24 hải lý một giờ, và cùng chìm vào tháng tư...

Với sự tiến bộ vượt bực của khoa học, có vẻ như con người đã giành cả quyền năng của thượng đế, bằng sự phát triển công nghệ hiện đại, kỹ thuật tân tiến, liệu có sức mạnh vô hình nào có thể tác động vào những thành tựu khoa học ngày nay?
Xin mời các bạn tiếp tục xem tiếp đoạn ghi chép trong ngày kế tiếp!
- Trong đoạn này Liên xin kèm theo tấm ảnh của hai mặt tấm thẻ mở cửa phòng, chúng giải thích được thắc mắc của Liên tại sao anh Khanh lại làm thẻ mới trong khi thẻ cũ vừa được dùng rất tốt trước đó.


..................................**********.................................

Phần 3:

Và trong giấc mơ, cũng như đêm qua, mình lại thấy cảnh đồng cỏ, thảo nguyên với những quả đồi mãi tít nơi xa, vi vu hàng thông xanh êm đềm... Rồi tiếng la hét thất thanh, ầm ầm tiếng đập cửa, tiếng kêu cứu trong hỗn loạn, rồi nỗi sợ hãi, rất sợ hãi... Và cơ thể dường như lạnh đi, lạnh, rất lạnh tựa hồ như bị đông đá, không gian đột nhiên trở nên im ắng. Hai tay lơ lửng trong khoảng không im lặng, im lặng, không một tiếng động, rồi bỗng nhiên thân hình nhẹ tênh, phiêu linh và ngạt thở, tưởng chừng như có vật gì thật nặng, đè trên ngực, rán mở mắt, nhưng thân thể trở nên cứng đờ, cảm giác thân người như bị chèn dưới một vật nặng, lúc này mình ý thức được rằng không còn chìm trong giấc ngủ, nên cố gắng la lên, hy vọng để Liên nằm bên có thể nghe thấy, nhưng tay chân dường như bị đóng đinh xuống sàn giường, không nhúc nhích được. Thoáng trong ánh sáng mờ mờ từ đâu đó trong phòng dội đến, mình dường như thấy một bóng người, hay ít ra là một hình người, đang nằm trên thân thể của mình, bản năng sinh tồn hồi sinh, trong tâm thức, mình thấy đã cố hít hơi thật sâu, co chân đạp mạnh, rồi áp lực trên thân đột nhiên biến mất, bật mình dậy, nhìn quanh, thì ra khi nghe la ú ớ, Liên đã cố đánh thức mình dậy, "không có gì chỉ là mơ thôi..", mình trả lời lấp liếm cho qua chuyện.

Nhìn đồng hồ trên điện thoại: 2 giờ 47 phút, một lát sau Liên ngủ lại, mình ra bàn mở laptop ra định kiểm tra email, cho đầu bớt căng thẳng rồi sẽ ngủ lại, án chừng sau khoảng 20 phút, bỗng dưng, mất kết nối mạng, và tất cả đèn đều chớp nháy, có vẻ như hệ thống điện bị chập mạch. Mở cửa nhìn ra hành lang, lạ quá! sao đèn bên ngoài vẫn chiếu sáng bình thường. Lát sau đèn sáng lại như không có gì xảy ra, không ngủ lại được, rồi mình thức nguyên đến sáng, đi ăn điểm tâm, thấy mọi người đang sắp hàng đông nghẹt, mình đi vòng vòng hỏi chuyện, thì gặp anh Tân cùng vợ là Ngô Mỹ Nga, đang ngồi ở gần nơi hòa nhạc, hỏi thăm thì anh Tân cho biết là tàu chuẩn bị check out, và dán tem trên thẻ để chuẩn bị lên cảng Bar Harbour thuộc Main, tiểu bang của Mỹ.

Biết vậy nên mình quyết định đi ăn sáng xong, rồi sẽ xuống sắp hàng, ngồi trong bàn buffet, lơ đãng nhìn ra biển khơi, mình chợt nổi lên một ý tưởng trong đầu, nếu thật sự là có người khuất mặt, thì không thể nào chi phối vào những thành tựu của khoa học hiện đại được, như thẻ credit card, chẳng hạn, hay trước mắt là thẻ mở cửa phòng, nếu mình không làm trầy xước, không để gần nam châm, thì không thể nào bị trở ngại được, vậy tại sao mình không lấy cái thẻ mở cửa để làm thí nghiệm...?

Mình đi ra bên ngoài của boong tàu, lúc này mọi người đang xếp hàng bên trong tàu để dán tem vào thẻ, xung quanh không có ai, chỉ có mình và gió biển, nhìn ra biển khơi, mình lầm thầm khấn nhỏ: "tôi thành thực không có ý xúc phạm cô, tuy rằng có những hiện tượng xảy ra trong những ngày qua, nhưng nếu muốn cho tôi tin là có sự hiện hữu của cô bên tôi, thì đây là chìa khóa mở cửa phòng, nếu cô làm cho nó không mở được, thì tôi hoàn toàn tin là thật", khấn xong, mình rút cái thẻ ra cầm trên tay và áp vào ngực, xong vào trở lại phòng ăn, sau khi dùng điểm tâm xong, cũng như mọi người, mình sắp hàng làm thủ tục kiểm tra và dán tem lên thẻ, rồi xếp hàng lấy vé để theo nhóm xuống thuyền nhỏ vào bờ (bởi trời sương mù dày đặc, nên tàu không thể vào bờ được, phải đậu ngoài khơi), ngại trời mưa bất thình lình, nên Liên bảo mình về phòng lấy cái dù để che nếu trời có mưa...

Nhanh chóng đi về phòng, như mọi lần đưa thẻ vào ổ khóa, và mình toát mồ hôi vì sợ, bởi thật kỳ lạ, cửa không mở, mọi lúc khi đưa thẻ vào là màu xanh hiện ra, thì cửa mở ngay, song bây giờ lại hiện lên nút màu đỏ, và cửa không mở được, thử đi, thử lại mấy lần mà cũng như vậy, anh bồi phòng người Philippine đang làm việc gần bên, cũng lấy làm ngạc nhiên, vì lúc nãy anh ta thấy mình đi ra và quên cái mũ mình đã mở cửa đi vào phòng dể dàng, sao bây giờ lại gặp trở ngại? Anh cũng đến thử giúp mình mà không được, nên phải dùng chìa khóa của nhân viên để mở cửa cho mình vào lấy dù, và khuyên nên đi làm cái mới.

Chuyện làm thẻ mới thì dễ thôi, nhưng riêng mình thì sợ điếng người, vì đúng như lời khấn lúc nãy, tôi biết cô nàng người Anh trong nghĩa trang Halifax kia, đúng là đang hiện hữu bên mình. Thắc mắc vì làm sao mà người khuất mặt kia lại có thể xâm nhập vào công nghệ hiện đại được, thật vô lý, phải tìm hiểu cho ra, nên sau khi làm xong thẻ mới, mình lại hỏi người nhân viên: "vì sao thẻ của tôi mới dùng cách một giờ trước, mà sao bây giờ không dùng được" "ông ta không hiểu vì sao, nhưng khi cầm xem xét cái thẻ, ông phát giác ra rằng người dán tem đã vô tình dán lên lằn đen điện từ, nên khi đưa vào ổ khóa, thì tín hiệu không truyền được, nhìn tấm thẻ mình ngây người ra, đúng là người ta có cách, và người ta hiện hữu...


Thẻ bị tem dán lên lằn điện từ

Xuống thuyền đi vào bờ, dạo quanh phố cảng để Liên chụp hình, lúc đi ngang qua một chiếc ghế đá, mình ngồi xuống nghỉ chân, bỗng nhớ ra, khi trong nghĩa địa Halifax, lúc cảm thấy chóng mặt, cũng như bây giờ, mình đã đi đến chiếc ghế đá ngồi xuống, để rồi một lát sau, mình đã ngửi được mùi hương của gỗ thông pha lẫn quế rất êm dịu. Một ngày qua đi trên bến cảng, từng đợt gió nhẹ đã thổi bay đi những suy tư, lo phiền, và mình ra thuyền trở về tàu trong tâm trạng nhẹ nhõm. Vào phòng, tất cả đã được dọn dẹp ngăn nắp, đi lại bàn ngồi xuống, định gởi một số email, bỗng nhìn thấy hai thẻ dán hành lý, mà nhân viên dọn phòng để trên bàn cho mình cài vào vali cho ngày mai, mình ngẩn người ra! số 39, chính là số ghi trên bia mộ của cô gái đây mà! (là số thứ tự được đánh dấu sau khi xác được vớt lên, khác với số bia mộ), có phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên chăng? hay là ai đó muốn chứng minh cho mình thấy sự hiện hữu của họ trong thực thể này?

Suy nghĩ miên man một đỗi, lòng cảm thấy bâng khuâng, mở cửa phòng, thẫn thờ ra boong tàu, để cho gió biển về chiều thổi cho tóc rối, tự nhiên mình cảm thấy đời vô thường, hình dung đến một thân ảnh vật vờ, cô độc ngoài biển khơi, tự dưng trong lòng dâng lên một cảm xúc buồn thương vô hạn... 
(Mai Tiếp...)

...............................*******************..............................

Ok, hôm nay mình kể đến đây, xin tạm dừng mai tiếp đoạn cuối các bạn nhé, hãy xem lại hình, nhân viên đã vô tình dán lên lằn đen của thẻ!

********************

Có hay không một lời nguyền, đây cũng là một câu hỏi làm cho các nhà nghiên cứu phải đau đầu, nhất là trong giới khảo cổ, dù muốn dù không họ cũng đã chứng kiến những sự kiện kinh khủng, không dễ dàng bác bỏ... Hai mươi ba năm, trước khi tai nạn tàu Titanic xảy ra, mùa hè năm 1889 một huân tước người Anh tên là Carvanon, đã khai quật được một xác ướp Ai Cập, dựa vào những ký hiệu ghi chép trên thành của cái quách, người ta biết cái xác ướp nằm bên trong là ṃột nữ tư tế (tức là pháp sư) tên là Amen-Out. Theo sử liệu ghi chép bà ta là một chiêm tinh gia nổi tiếng thời bấy giờ... Và trên quách có hàng chữ: "Sau khi lai tỉnh, chỉ riêng ánh mắt của Người, cũng đủ để tiêu diệt kẻ nào dám án ngữ trên con đường của Người".

Dường như để xác nhận lời sấm truyền ghê gớm đó, huân tước Carvanon, bị chết sau đó ít lâu vì bệnh sốt rét, và các nhân viên của đoàn khảo cổ lần lượt chết theo vì những nguyên nhân khác nhau như bị tai nạn, tự tử, hay chết đột ngột vì tim, không một ai còn sống sót. Sau đó cái chết lần lượt đến với những ai sở hữu cái xác ướp, chỉ có một bà phu nhân sống sót vì sau khi mua được bà vội tặng ngay cho viện bảo tàng, và từ đó trong viện bảo tàng lần lượt có những cái chết kỳ bí đến với những người trông coi xác ướp, đến nỗi viện bảo tàng Luân Đôn phải đem cái xác ướp vào bảo quản trong nhà kho, rồi làm một xác giả để trưng bày... Và định mệnh đã đến, năm 1912, viện bảo tàng đã quyết định bán cái xác ướp, một nhà sưu tập người Mỹ mua được, Lord Canterville một nhà sử học định đưa xác ướp về New York, và được chở trên chiếc tàu Titanic định mệnh, xác ướp được cẩn thận để trong phòng thuyền trưởng hầu tránh hư hỏng khi vận chuyển, và cái gì đến thì nó đã đến, ngày 14 tháng tư năm 1912, chiếc tàu Titanic đã chìm vào lòng đại dương mang theo lời nguyền bí ẩn của xác ướp Amen-Out...
 
Trong đoạn cuối này ghi lại những trải nghiệm khó giải thích của ox, xin các bạn từ từ xem nhé! 
- Đoạn này cũng giải đáp thắc mắc của Liên vì sao ox lại xếp hàng sau cùng...
- Kèm theo là hình của người ghi chép, cùng con tàu kỷ niệm.


Khanh Huỳnh, người ghi lại những gì đã xảy ra trên du thuyền.


................................********************...............................

Phần Cuối:

Đêm nay là đêm cuối cùng trên du thuyền, ngày mai tàu sẽ vào cảng Boston, chấm dứt cuộc hải hành đầy thú vị. Mọi người đều đi ăn tối trong bộ trang phục đẹp nhất, các nàng hình như đẹp hơn lên gấp bội trong ánh sáng ấm cúng của căn phòng tràn ngập niềm vui. Sau bữa ăn, Liên đi chụp hình với các bạn. Có lẽ do ảnh hưởng của hai ly rượu uống cùng bạn Trần Nghĩa, mi mắt mình muốn sụp xuống, bỗng dưng toàn thân rung lên như có một dòng điện chạy qua người, hình ảnh trước mắt nhòe đi, rồi những hình người nhảy múa hiện ra, rõ dần , rõ dần, mình thấy những người đi qua đi lại trước mặt là những cô nương áo đầm trắng, quý bà,... người phục vụ bận đồ đen, đi thẳng lưng, ban nhạc thì không chơi trống, chỉ có đàn vĩ cầm, và phong cầm... ban nhạc khoảng bảy, hoặc tám người, hình như đang chơi một bài thánh ca? Một sĩ quan người Anh bận bộ quân phục, có một sợi dây huân chương màu vàng óng, đeo bên vai trái, tay cầm một cốc rượu vang, đến trước mặt mình, nói một điều gì đó, mình mơ hồ... và gật đầu.., rồi lại đến một quý nương đến chào theo lễ nghi, rồi xin được chụp hình, và khi người bồi bàn bấm máy thì mình nhìn thấy một bàn tay đưa ra che ống kinh; quái lạ, trong tư duy mình vẫn tỉnh táo, vẫn biết đang đi trên du thuyền của đại hội học sinh, hình như có hai con người trong đầu mình. Rồi bỗng dưng thân thể mình rung lên thật mạnh, như bị điện giựt, rồi nghe có tiếng hỏi "ông có sao không ?" nhìn lên là anh bồi bàn người Nga đang nhìn mình với vẻ lo lắng, nhìn lại thì thấy hai tay mình đang ghì chặt vào thành bàn và trán vã mồ hôi, "không sao", mình gượng cười nói với anh bồi bàn, và khi này Liên đã trở lại, mình than mệt, muốn về phòng.

Nhìn quanh, thấy mọi người đang chụp ảnh, chúc nhau..., bạn Nghĩa, Nhân, Nam đã về, nhưng không có ban nhạc nào chơi bài thánh ca. Như một cái máy, mình đi ra cửa cố gắng giữ vẻ tự nhiên, Tuy cảm thấy rất mệt nhưng khi gặp thầy Ngô Càng Phương, mình cũng đứng lại xin chụp với thầy một tấm hình làm kỷ niệm, chứng tỏ hiện giờ đầu óc mình vẫn tỉnh táo. Vậy hình như lúc nãy có ai muốn nhập vào mình? Đang suy nghĩ nghe Liên hỏi: "anh khỏe chưa?", mình gật đầu, chậm rãi đi ra ngoài boong tàu, gió đêm mát lạnh làm đầu óc mình trở nên dễ chịu.

Về phòng đem điện thoại ra xem những hình vừa mới chụp, quái lạ, tất cả những hình mọi người chụp chung với mình đều nhòe, còn hình Liên chụp với bạn bè thì rất rõ, bỗng nhớ lại anh sĩ quan, mình hỏi "lúc mình ngồi có anh nào đến không? "nghe hỏi Liên nhìn mình với ánh mắt kỳ dị, và nói: "anh nói chuyện mà anh không nhớ sao?", mình bảo rằng: "lúc đó say nên quên", "đó là anh Thanh "Liên trả lời, rồi nói tiếp" còn có chị Nga, đi chụp hình chung tất cả các bàn, và cũng có đến bàn mình chụp". "Nga nào vậy?", mình vừa tìm hình trong điện thoại vừa hỏi, "sao không thấy hình trong đây?" Liên vội trả lời: "nghe anh Nghĩa nói chị ấy tên là Ngô Mỹ Nga, nhà chỉ là tiệm trà Hồ Xuyên, không hiểu sao khi chụp xong nhìn lại thấy hình rất mờ và méo mó xấu quá, nên chị ấy đã xóa hết rồi", mình ngồi ngây người ra suy nghĩ, vậy là đúng rồi mình thấy bàn tay che lại...

Sau khi tắm qua loa, rồi xem một đoạn phim và từ từ chìm vào giấc ngủ bình yên, cho đến khi nghe trong tai có tiếng thì thầm..., giật mình bật dậy, Liên vẫn đang ngủ, nhìn đồng hồ: 4 giờ 35 phút, bước xuống giường, định đi ra bàn, bỗng cơ thể lại giật mạnh, trong tai có tiếng "đi ra, đi ra... "trong đầu có sự khẳng định kh̀ông đi, nhưng cuối cùng chân cũng đến cửa "mở cửa... mở cửa... ", mặc dầu trong thâm tâm cố chống lại, nhưng cuối cùng đã ra hành lang, trong đầu vẫn biết là trời chưa sáng, nhưng chân vẫn cứ bước, "anh đi đâu vậy?", tiếng Liên kêu phía sau, toàn thân một lần nữa lại rung lên, như một luồng điện chạy ngang qua, giật cả người, suýt ngã ra sau, cơ thể tự nhiên nhẹ tênh. Thì ra... khi giật mình dậy, nhìn quanh không thấy ai, Liên mở cửa ra thấy mình đang đi nên gọi... Vừa tắm vừa suy nghĩ... chuẩn bị vào đất liền rồi, phải làm thử một chuyện..., trời đã sáng hẳn, một mình ra ngoài, boong tàu giờ đã có nhiều người, kẻ ra nhìn ánh bình minh, người thì làm vài động tác thể dục nhẹ.

Đi dần về cuối tàu, nơi vắng người, mình dừng lại, trịnh trọng nhìn xuống mặt biển, khẽ thì thầm: "tôi biết cô đang hiện diện bên tôi, cô là người của đại dương, tôi sẽ về đất liền, cô là người Anh, có lẽ cô theo đạo Thiên Chúa giáo, dọc duyên hải, tôi thấy có nhiều nhà thờ, xin cô hãy đến một trong những nơi đó, thờ phụng Chúa và sẽ được về nước Chúa, không còn phải cô đơn phiêu bạt trên biển khơi, sau này sẽ được tái sinh, nếu có luân hồi theo thuyết nhà Phật thì ta sẽ gặp nhau, nếu cô đồng ý thì hiển thị cho tôi biết". "Đây là một lời nguyền", mình nghĩ.

Theo lịch trình thì 8giờ rưỡi là xe bus chạy, nên mọi người đều sắp hàng trước làm thành một dãy dài rồng rắn, viện cớ là đến chiều phi cơ mới cất cánh, mặc cho Liên cằn nhằn, mình đủng đỉnh đi ăn sáng, ngồi nhâm nhi cà phê, đến khi ra sắp hàng là người cuối cùng, đứng tận mãi nơi bán đồ mỹ phẩm. Để Liên đứng đó với vali, mình ra ngoài boong tàu thì thầm: "nếu cô đồng ý vào nhà thờ, không phiêu linh ngoài biển, thì hiển thị cho tôi biết, hiện tôi đang đứng sắp hàng nơi cuối dãy, nếu cô làm sao mà tôi đi ra trước tiên thì chứng tỏ cô đồng ý "nói đoạn tôi chậm rãi đi vào tàu; khi tới gian hàng mỹ phẩm thì thấy chỉ mình Liên đứng đó với hai cái vali, đang ngạc nhiên thì nghe Liên bảo rằng "ông giám đốc cửa hàng mỹ phẩm ra nói không muốn mọi người sắp hàng trong đây, nên mọi người dồn lên trước chỉ còn em đứng đây chờ anh".

Đang chưa biết tính sao thì có cô nhân viên của cửa hàng mỹ phẩm đến bảo ông bà có thể theo tôi qua bên kia xếp hàng, và khi đến nơi mình mới biết là nơi dành cho những người đặc biệt cần rời tàu sớm như cần đi bệnh viện gấp, hay nhân viên của tàu... Vậy cuối cùng mình lại là một trong những người rời tàu đầu tiên. Sau khi rời tàu, gần 5 phút sau mình mới thấy vợ chồng anh Tuân, và Tuyết Hương rời tàu... Trong khi họ là những người xếp hàng đầu tiên. Sau khi ra xe, ổn định chỗ ngồi, mọi người đang lục đục đi ra, mình xuống xe, chậm rãi đi vào cửa bến, gặp anh Vũ Trần đang đứng hướng dẫn mọi người ra xe, mình chào tạm biệt..., và ngước nhìn lên trên boong tàu, mình biết nơi nào đó sau lan can, hay trước mũi thuyền có người con gái đang đứng nhìn xuống và đang đưa tay vẫy chào, bất giác mình chợt đưa tay lên làm động tác chào tạm biệt...

Xe bắt đầu lăn bánh, mình cảm thấy một thương cảm dâng trào..., quay đầu nhìn lại du thuyền lần cuối..., và thì thầm: "nguyền như ý".

********************
Thay lời kết: 

Với những ghi chép trên của ox Liên, dù các bạn tin hay không, đó là quyền nơi các bạn, nhưng có trường hợp nào tương tự đến với bạn, và rằng: nếu bạn theo đạo Phật thì cầu cho họ được về cõi Phật, và nếu bạn theo đạo Thiên Chúa giáo, thì cầu nguyện cho họ được về nước Chúa...
Chúc các bạn vui!



Đôi Uyên Ương Khanh-Liên, Kẻ ghi Người kể.

Thứ Năm, 27 tháng 9, 2018

PPS Thơ & Nhạc Em Đến Thăm Anh

GIỚI THIỆU
Xin hân hạnh giới thiệu đến quý Thầy Cô, quý Đồng Môn và quý Thân Hữu
PPS Thơ & Nhac EM ĐẾN THĂM ANH do thi hữu Quách Như Nguyệt chia sẻ.

Thơ: Như Nguyệt
Nhạc: Nguyễn Văn Thơ
Trình bày: Lệ Tuyền

Trân trọng giới thiệu
NHHN



Xin mới quý Anh Chị thưởng thức nhạc phẩm EM SẼ ĐẾN THĂM ANH



PPS Thơ & Nhạc 40 Năm Lại Về

GIỚI THIỆU
Xin hân hạnh giới thiệu đến quý Thầy Cô, quý Đồng Môn và quý Thân Hữu
PPS Thơ & Nhạc BỐN MƯƠI NĂM LẠI VỀ, do thi nhạc sĩ Thiên Phương chia sẻ.

Thơ: Thiên Phương
Nhạc: Thiên Phương
Trình bày: Hoàng Lan

Trân trọng giới thiệu
NHHN



Xin mời quý Anh Chị thưởng thức nhạc phẩm 40 NĂM LẠI VỀ




Thứ Tư, 26 tháng 9, 2018

Người Việt Gốc Mỹ

GIỚI THIỆU
Xin hân hạnh giới thiệu đến quý Thầy Cô, quý Đồng Môn và quý Thân Hữu,
Bài NGƯỜI MỸ GỐC VIỆT, tác giả Nguyễn Thế Thăng, do đồng môn Ngọc Chi Lê chia sẻ. Một câu chuyện hay, cảm động nhưng rất buồn ở phần cuối. Xin cám ơn tác giả Nguyễn Thế Thăng và chị Lê Ngọc Chi.
Trân trọng giới thiệu.
NHHN



NGƯỜI VIỆT GỐC MỸ

Nguyễn Thế Thăng


Tôi biết Mike khoảng hai năm sau ngày đặt chân lên đất Hoa Kỳ. Dù hành trang sẵn có chút ít tiếng Anh từ trước 1975, tôi vẫn phải vất vả hội nhập vào xã hội mới bằng những bước chân chập chững, e dè trong độ tuổi “bất hoặc”. 

Thật may mắn, tôi tình cờ được gặp và quen biết Mike. Anh đã cho tôi một cái nhìn khá bao quát nước Mỹ từ phong tục tập quán đến văn hóa xã hội lẫn chính trị. Mike đã tận tình hướng dẫn, giúp đỡ cả vật chất tinh thần để tôi có được một nghị lực, niềm tự tin, sự phấn khởi tràn trề khi bắt đầu nửa cuộc đời còn lại nơi tha phương, đất khách.

Trong buổi họp mặt cựu Chiến Binh nhân dịp Memorial Day của State Guards Association of U.S (SGAUS), bàn của tụi tôi rất ồn ào với đủ mọi vấn đề trên trời dưới đất, vui nhất là những chuyện tiếu lâm xoay quanh đời sống thường nhật của người Mỹ, đặc biệt lớp tuổi về hưu phải đương đầu với nhà dưỡng lão, bệnh tật, nhất là bệnh lãng trí Alzheimer…

Hôm ấy, tôi kể chuyện một đôi vợ chồng già, Bác Sĩ nói với người vợ: tôi thấy sức khỏe ông nhà ngày càng khá hơn khi ông tìm được niềm vui nơi Thượng Đế, tin tưởng nhiều hơn vào Chúa Quan Phòng, đến nỗi, ông nghĩ Chúa đang theo giúp đỡ ông trong mọi việc, trong từng bước chân đi. Ông nói với tôi, đêm qua, khi ông vừa mở cửa nhà vệ sinh để đi tiểu thì Chúa bật đèn lên cho ông liền…

Bà vợ la lên, ngắt lời Bác Sĩ:

– Ôi lạy Chúa tôi, ổng lại đái vào tủ lạnh của tôi rồi!!!

Cả bọn cười bò lê bò càng. Cười lớn nhất là một chàng cao lớn, tóc vàng tên là Mike.

Anh vỗ vai tôi:

– Ê, bạn người gốc nước nào?

– Việt Nam.

Mike bật đứng dậy, bàn tay như hộ pháp chụp lên đầu tôi, nói thật lớn, nguyên văn bằng tiếng Việt đặc sệt giọng miền nam:

– Đ.M. nãy giờ sao hổng nói?

– Ủa, anh biết tiếng Việt hả?

Mike vênh mặt lên, tay phải vỗ bồm bộp vào cái ngực đang ưỡn, vẫn dùng tiếng Việt:

– Hai lần công tác Việt Nam, đem về Mỹ một cô giáo dạy tiếng Việt tại gia từ 1972, học và nói tiếng Việt từ hồi đó đến giờ, bộ ngu lắm sao mà không biết, biết rành quá đi chứ!!

Không ngờ trong bàn lại có một số cựu chiến binh Việt Nam khác, đua nhau xổ ra những câu tiếng Việt họ còn nhớ lõm bõm:

– Chòi đắt ui (trời đất ơi)

– Chào cắc Ong, mành giỏi? (chào các Ông, mạnh giỏi)

– Con gái Viết Nàm dde.p lám (con gái VN đẹp lắm)

– Ngùi Viết Nàm tót lám, đi đi mao, đin – kí đàu (người VN tốt lắm, đi đi mau, điên cái đầu!)…

Riêng Mike nói tiếng Việt rất lưu loát, không hề sai một âm nào (giống như ca sĩ Delena hát tiếng Việt vậy), kể cả cách dùng chữ rất trí thức, đôi khi dí dỏm, có lúc thật tiếu lâm.

Tôi đã gặp một nhân viên Bộ Ngoại Giao rành tiếng Việt đến nỗi khi tôi đùa hỏi “Anh người gì mà nói tiếng Việt ngon lành vậy” Anh trả lời tỉnh bơ “Tôi người Bắc !”.

Tôi cũng đã gặp một số người Mỹ chính gốc, thuộc giáo phái Mormon, họ thảo luận Kinh Thánh, đi truyền đạo Tin Lành bằng tiếng Việt thật trôi chảy, nhưng đó là nghề của họ.

Còn Mike, anh nói tiếng Việt bằng cả tấm lòng: tên Mỹ của tôi là Micheal, tên Việt của tôi là Mai, theo giọng Việt Nam có nghĩa là hên, là may mắn, còn giọng Việt Bắc (?) hay Việt Trung (?) có nghĩa là hoa mai, một loài hoa rực rỡ mùa xuân!

Vợ tôi vẫn thích kêu tôi là Mai Cồ, hay Anh Cồ, hoặc Cồ ơi chỉ vì tôi bự con! Con rể của nước Đại Cồ Việt mà! Một ông thày bói VN nói số tôi phải cưới vợ họ Trần vì cả đời tôi không thích mặc áo... vv và vv… tôi há hốc miệng ngồi nghe một chàng mắt xanh, mũi lõ, tóc vàng 100% Anglo-Saxon đang chơi chữ bằng chính ngôn ngữ của tôi!!!

Một đêm hội ngộ tuyệt vời, vui như chưa từng thấy từ ngày sống kiếp lưu vong.

Một tuần sau, Mike điện thoại mời tôi đến nhà.

Từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác: gia đình Mike gồm vợ chồng và 2 con hoàn toàn sinh hoạt theo truyền thống Việt Nam và tự nhận là người VN. Mike nói: đúng ra tôi là người Việt gốc Mỹ! Người bản xứ khi nghe tôi giới thiệu là người VN, nói tiếng VN thì họ vui lắm, vài người lúc đầu cứ tưởng nước VN ở đâu đó bên Đông Âu nên mới tóc vàng, mắt xanh!

Người gốc VN lại tưởng tôi là Mỹ lai, càng vui hơn, gần gũi hơn vì có 50% máu Việt Nam trong người mà, ai cũng vui. Mike dùng chữ “vui cả làng”!

Cả gia đình dùng tiếng Việt làm ngôn ngữ chính.

Sống trên đất Mỹ, Mike tâm sự, nói tiếng Anh là việc đương nhiên, thế mà nhiều gia đình VN từ vợ chồng con cái đều ra vẻ hãnh diện với mớ tiếng Mỹ đôi khi trật giọng, sai văn phạm… hoặc nói đệm, câu nào cũng chêm thêm chữ Mỹ vào, trong khi cố tình lơ lớ tiếng mẹ đẻ của mình, dễ mất gốc quá, tủi hổ ông bà tổ tiên quá, uổng phí quá.

Lại có cả vài người viết văn, nhiều chữ thông thường không biết, hay giả vờ không biết, lại phải dùng tiếng Anh mới thấy dổm làm sao.

Tôi rất khâm phục những gia đình còn giữ vững truyền thống tốt đẹp VN. Tôi thấy những em bé VN thật dễ thương với tiếng Việt líu lo như chim hót nhưng tôi nhìn các em với cặp mắt bình thường nếu các em nói tiếng Anh, thật bình thường vì đây là nước Mỹ, sau này khi lớn lên phải học thêm một ngoại ngữ ngoài tiếng Anh, họ sẽ hối hận. Tiếc quá, Mike chặt lưỡi, lập đi lập lại, tiếc quá!!

Anh có biết “bà lang kẹt” là ai không? Thế mà một ông VN đã tuyên bố tự nhiên như người Sàigòn, vào mỗi mùa Đông, trên giường của ông phải có ít nhất hai bà lang kẹt ngủ mới đã, mới đủ ấm!?!?

Mai Liên, vợ anh, một sinh viên Đại Học Cần Thơ sinh quán Sóc Trăng.

Hai người quen nhau khi Mai Liên đi học thêm Anh ngữ trong một lớp do chính Mike phụ trách phần đàm thoại và luyện giọng. Thế rồi hai người yêu nhau nhưng không thể tiến đến hôn nhân vì gia đình hai bên đều không tán thành.

Mike phải xin trở lại Việt Nam lần thứ hai, kiên trì thuyết phục cha mẹ Mai Liên bằng chính tiếng Việt anh đã học được từ người tình. Cuối cùng không những cha mẹ, anh chị em của Mai Liên mà cả bà con xóm giềng cũng hài lòng với “thằng Cồ” vui tánh dễ thương lúc nào, nơi nào cũng pha trò được.

Riêng gia đình Mike lúc đầu vẫn chưa mấy thiện cảm với người dâu dị tộc. Hai vợ chồng son cố gắng sống hòa hợp với mọi người, không tỏ ra khó chịu mà còn thấy vui vui với cái tên Liên vài người cố tình đọc trại thành Alien (= người lạ).

Chẳng bao lâu sau tình thế hoàn toàn đảo ngược. Khi cha mẹ Mike dọn vô nhà dưỡng lão chỉ có vợ chồng Mike thăm viếng thường xuyên.

Ông bà rất cảm động, thỉnh thoảng lại công khai ngỏ lời xin lỗi Mai Liên và giới thiệu với mọi người Liên là đứa con gái yêu quý nhất.

Bốn gia đình anh chị của Mike tan vỡ hết ba, sự kiện phổ thông với trên 60% gia đình Mỹ bị rắc rối trong hôn nhân. Cứ một lần li dị lại một lần chia gia tài, riết giống như chuyện thường tình. Tuy nhiên, có điều lạ là sau khi chia tay, họ vẫn liên lạc qua lại với nhau, coi nhau như bạn, không ai ghen tuông gì hết.

“Tạ ơn trời đất (Mike không dùng chữ Chúa) tôi có được một bà vợ tuyệt vời. Liên lo lắng chăm sóc tôi kỹ lắm từ mọi sinh hoạt đến từng miếng ăn hàng ngày. Tôi đã quen và rất thích thức ăn Việt Nam. Rất hợp lý nếu ta không biết kiêng cữ, cứ ăn tầm bậy là đưa đủ thứ bệnh tật vào thân thể mình thôi. Anh ăn cái gì anh sẽ như thứ ấy.

Ăn nhiều rau, đậu, trái cây tươi, da thịt anh sẽ tươi. Anh ăn mỡ, cơ thể anh sẽ phải đeo mỡ.

Tốt nhứt nên ăn chay. Gia đình tôi ăn chay mỗi tuần một lần, nhiều nhất là các loại rau. Đồ chay Liên làm ngon lắm. Món nào cũng ngon, cũng tốt cho sức khỏe vì Liên chỉ dùng dầu olive thay cho mỡ động vật, không mặn lắm, không ngọt quá như đồ ăn Mỹ, nhất là hoàn toàn không dùng bột ngọt. Đặc biệt nước mắm ăn riết rồi mê luôn nhưng điều cần thiết nước mắm mua ở chợ về phải đem nấu cho sôi lên rồi đổ lại vô chai xài vì trong nước mắm có thể có nhiều siêu vi trùng, nhất là siêu vi bệnh gan, các loại mắm cũng vậy.

Chế độ ăn uống như thế làm sao bị phát phì như ba phần tư dân Mỹ hiện nay. Đến như con nít trên 6 tuổi thì phân nửa đã vượt quá trọng lượng được coi là mập rồi. Còn về thẩm mỹ, Anh thấy không, thông thường da người Mỹ trắng lại quá trắng, trắng nhễ nhại (?!) trắng như Bạch Tuyết nên trông có vẻ yếu đuối, bệnh tật, vì vậy họ phải đi phơi nắng ngoài biển hay vô các phòng nhuộm da trong các tanning clubs để cho da họ có màu đồng nâu hay màu bánh mật, nhìn rất khỏe mạnh, thể thao hơn, mốt thời thượng mà! Bà xã tôi được Trời Đất thương cho cái màu tự nhiên đó từ bé nên Ông Bà Ngoại sắp nhỏ mới đặt cho cái tên Mai Liên, anh đọc lái lại coi?!”

Nghe đến đây chính tôi đã phải kêu lên: chu choa mệ tổ ơi, mần răng mà cái chi mô anh cũng biết hết rứa chừ hết biết luôn.

Mike hiện nguyên hình một “chú Sam” há hốc miệng “Wh…what? What d’you say?”

Ngay sau khi dành thắng lợi đem được Mai Liên về Mỹ, Mike giải ngũ. Liên đi làm 2 nghề khác nhau cho phép Mike trở lại Đại Học lấy xong bằng Kỹ Sư Điện Tử.

Mike rất vui mỗi lần nhắc lại giai đoạn này:

tôi sướng như Ông Trời con, ngày ngày đi học, còn Liên cực lắm, hy sinh vừa đi làm vừa lo cho tôi còn hơn Ba Má tôi ngày xưa, dĩ nhiên tôi yên tâm học xong rất nhanh.

Bên Mỹ này anh muốn học là phải được, muốn học gì cũng được, muốn lấy bằng gì cũng có, chỉ cần anh có ý thích và có ý chí. Anh có thể học toàn thời gian, bán thời gian, học hàm thụ hay học ngay cả trên online. Không có tiền thì Chánh Phủ hoặc một cơ sở, một công ty hay một tổ chức nào đó ứng tiền cho mượn nếu đủ tiêu chuẩn. Tuy nhiên khi nộp đơn xin việc làm, người chủ chỉ căn cứ một phần trên bằng cấp, còn phần lớn dựa trên kinh nghiệm việc làm đã qua và sự giới thiệu, phê bình của các chủ cũ.

Tôi là cựu chiến binh, gần lấy xong bằng Kỹ Sư thì hãng Điện Tử Intel đã nhận trước rồi.

Năm đầu tiên tôi đi làm Liên chỉ còn làm một nghề, đến năm thứ hai Liên nghỉ việc hoàn toàn để đi học ngành Y tá. Đó là lý do chúng tôi chậm có con và chỉ có hai đứa.

Bên Mỹ này nghe nhà nào có 3,4 con là thiên hạ lắc đầu, le lưỡi liền. Có bầu, sanh con thật dễ dàng nhưng khó nhất, đau đầu nhất là vấn đề giáo dục, không dạy dỗ con được thì lại đổ thừa “cha mẹ sanh con, Trời sanh tánh”, chưa chắc vậy đâu!

Có rất nhiều gia đình nuôi con đến 18 tuổi là bắt nó phải tự lập, nghĩa là đẩy nó ra ngoài xã hội, xét cho cùng điều này cũng có phần tốt.

Vì vậy, cũng rất công bằng khi bố mẹ già yếu, đến phiên chúng nó sẽ đẩy bố mẹ vô nhà hưu dưỡng thôi!

- Mai Lan ơi, ra chào chú đi con, Mike gọi.

Một cô gái Mỹ đẹp như tài tử điện ảnh Hollywood tươi cười bước ra, hai tay khoanh trước ngực, đầu cúi xuống, nói bằng tiếng Việt rất chuẩn:

– Cháu tên Mai Lan, cháu chào chú.

Tôi đứng dậy, Mai Lan bắt tay tôi bằng cả hai bàn tay:

– Chú tên là Long, Chú rất hân hạnh được biết cháu, được quen biết gia đình cháu, một gia đình tuyệt vời, cháu là một cô gái tuyệt vời. Cháu có về VN lần nào chưa?

– Dạ, cám ơn lời khen của Chú. Cháu đã về VN hai lần. Năm rồi cháu đi VN miễn phí.

– Sao vậy?

– Cháu có hai người bạn, hai chị em, bố mẹ họ là người Việt, hai bạn cháu không rành tiếng Việt nên bao cháu đi chung về VN để làm thông ngôn. Vui quá chừng. Bà con chòm xóm dưới quê cứ nhìn cháu chằm chằm: sao kỳ quá hè, Mỹ nói tiếng Việt còn Việt đặc thì bù trất, kỳ hén!

Lại nữa, Mỹ thì tên Việt còn Việt lại lấy tên Mỹ, ngộ ghê!

Cháu dịch lại cho hai đứa bạn nghe, tụi nó mắc cỡ quá, về đến Mỹ bắt đầu học tiếng Việt ngay.

Ba má tụi nó kèm riết, cháu cũng dạy thêm, bây giờ nói được hơi nhiều rồi. Hè năm nay tụi cháu lại về VN nhưng lần này cháu phải trả tiền vé máy bay vì bạn cháu không cần thông ngôn nữa, thông ngôn thất nghiệp rồi!

Ông bà ngoại cùng gia đình mấy Cậu, mấy Dì thương cháu lắm. Cũng có thể sẽ có anh Liêm đi cùng.

– Liêm là ai?

– Anh Hai cháu. Ảnh tên là Uy Liêm.

– Có phải đó là phiên âm tiếng Việt của chữ William không?

– Dạ đúng

– Thế anh cháu thích tên nào?

– Cả nhà cháu thích tên Uy Liêm hơn vì đa số tên riêng của Mỹ không có ý nghĩa gì hết, thường được bắt chước từ trong Kinh Thánh. Còn tên VN có lồng nghĩa trong đó, có khi mang cả ước vọng của cha mẹ đặt ở người con.

– Vậy Uy Liêm nghĩa là sao? Tôi giả vờ hỏi.

– Uy là uy phong, uy nghi, uy quyền, uy lực… còn Liêm là liêm chính, liêm sỉ, thanh liêm.

Người có quyền uy thì phải liêm chính. Người ta khi có chút quyền chức thường hay sanh tật xấu, rồi tham nhũng, rồi phách lối.

Ba má cháu muốn anh Hai khi nào có địa vị lớn thì phải sống thanh liêm.

– Anh hai cháu đã có địa vị lớn chưa?

 Dạ ảnh chỉ mới là Đại Úy Thủy Quân Lục Chiến đang chiến đấu ở Iraq. Còn 4 tháng nữa ảnh sẽ xong nghĩa vụ, khi trở lại Mỹ, được nghỉ phép, anh Hai sẽ theo tụi cháu về thăm Ngoại.

 Anh Hai có biết tiếng Việt không?

 Hết sẩy Chú ơi, dù dở nhứt nhà nhưng cũng gần ngang tầm với Ba cháu…

Mike ngồi nghe tôi khảo hạch cô con gái, miệng cứ tủm tỉm cười.

Tôi thật sự cảm động, nếu không nói là choáng váng, cứ ngây người ra. Giả sử có ai đó kể tôi nghe về một gia đình như thế này, về một cô gái Mỹ thế này, về một Đại Úy Đại Đội Trưởng TQLC Mỹ như vậy… chắc chắn tôi không thể tin vì tôi đã phải chứng kiến nhiều hoàn cảnh trái ngược.

Có lần, vừa bước vô nhà một người bạn VN, ngay tại phòng khách treo một tấm bảng bằng carton với chữ: “No Vietnamese!” tôi ngập ngừng, hơi tái mặt, rồi lẳng lặng, chẳng nói chẳng rằng bước ra ngoài. Chủ nhà chạy theo đon đả.

Tôi nuốt nước miếng cho dằn cái gì đó nghèn nghẹn trong cổ họng rồi chậm rãi: có phải ông không muốn tiếp khách người VN hay ông không cho phép ai ngồi trong phòng đó nói tiếng Việt?

Anh ta phân bua: tôi chỉ muốn bà Xã và các cháu luyện tiếng Anh cho thật nhuyễn để mau thành dân Mỹ thôi !?!?

Vậy nếu ông vào một nhà hàng, một công viên, lên máy bay, xe lửa, xe buýt hay vô nhà một người Mỹ nào đó, ông thấy hàng chữ này, ông hiểu nó thế nào?!?!

Cách đây vài chục năm, khi tình trạng kỳ thị chủng tộc còn tồn tại trên đất nước Mỹ, người ta thường thấy trên xe buýt hay công viên có đeo bảng: No dogs and negroes (cấm chó và người da đen). Đến thập niên 60 mới chấm dứt. Bây giờ ông treo “No Vietnamese” trong phòng khách nghĩa là làm sao?!?!

Ông ta gỡ bảng xuống liền.

Ông bà này nghe nói qua Mỹ có mấy năm đã về VN xum xue, bà con bên nhà ngạc nhiên thấy ông và gia đình lột xác nhanh quá, sức mạnh một đại cường quốc có khác. Bên này cả hai ông bà đi làm vệ sinh, quét dọn trường học, về VN khoe làm trong ngành giáo dục nên rất ít nói tiếng Việt.

Riêng dân Mỹ hay người VN tại Mỹ chỉ nghe âm Mít đặc, không cần nhìn, đều biết ngay ông chánh gốc là “dân địa phương” Alaska vì, mười câu hết chín, ông đều nhắc đến tên một thành phố lớn của Tiểu Bang này: Du nô.

Nhưng thôi, đây là đất nước tự do mà! Tự do dân chủ với lưỡng đảng đàng hoàng.

Mike thường nói đùa với tôi “coi dzậy chứ hổng phải dzậy mà còn quá cha dzậy nữa” khi đề cập đến hệ thống lưỡng đảng của Hoa Kỳ hiện nay.

Cứ nhìn vô gia đình Thống Đốc Tiểu Bang California: Ông chồng Schwarzenegger thuộc đảng Cộng Hòa trong khi bà vợ lại theo Dân Chủ. Khi làm việc, hai đảng kiểm soát lẫn nhau như vợ theo dõi chồng, như chồng để ý coi chừng bà vợ.

Nhưng khi có những sự kiện trọng đại liên quan đến an ninh đất nước, đến sự tồn vong của quốc gia, đến sự sống còn của dân tộc Hoa Kỳ thì hai đảng chỉ là một như sau vụ 9/11 mấy năm trước đây. Hình như có một thứ siêu chính quyền đâu đó quyết định tất cả, tương tự ảnh hưởng nội ngoại trên hai vợ chồng giữ cho hạnh phúc lứa đôi bền vững, từ đó nuôi dạy con cái thành công, kinh tế gia đình thịnh vượng, cho nước Mỹ chỉ mới hơn 200 năm lập quốc đã tiến lên bá chủ hoàn cầu. Nước Mỹ đang đứng nhất trên toàn thế giới về mọi phương diện nhưng rất tiếc, nhất luôn về vô luân thường, vô đạo lý và nhất luôn về cả lãnh vực tội phạm!

Đấy, Mike hướng dẫn cho tôi nhiều, rất nhiều điều, nhiều chuyện.

Chúng tôi ngày càng thân hơn khi biết tôi ngày xưa cũng có một thời gian đi dạy học. Vợ chồng Mike và cháu Lan lại thích tìm hiểu sâu xa tiếng Việt hơn qua những từ ngữ Hán Nôm mà tôi đã được Ông Ngoại, một Cử Nhân Hán Văn, khoa thi cuối cùng, dạy dỗ.

Nhờ vợ chồng Mike, tôi thực sự hội nhập vào xã hội Mỹ lúc nào không hay. Từ sự nhiệt tình giới thiệu của Mike, tôi được một chân Technician trong hãng Merix ở Forest Grove. Một năm sau, Mike khuyến khích và hướng dẫn vợ chồng tôi mua một cơ sở kinh doanh riêng ngay trung tâm thành phố Tigard đến nay đã tròn 12 năm.

Thời gian cứ lặng lẽ trôi nhanh như những áng mây ngoài khung trời rộng. Thênh thang như giấc mơ Hoa Kỳ của gia đình tôi liên tiếp nở hoa.

Cho đến một ngày… Tin như sét đánh ngang tai. Hai vợ chồng Mike vừa qua đời trong một tai nạn xe! Cháu Lan gọi báo cho tôi bằng tiếng được tiếng mất, tức tưởi, nghẹn ngào.

Một anh Mễ nhập cư bất hợp pháp say rượu lái xe vào đường cấm ngược chiều. Xe Toyota Camry của vợ chồng Mike nằm bẹp dí dưới gầm chiếc xe tải F350 chở đầy đồ nghề làm vườn cắt cỏ.

Toán cấp cứu phải cưa xe mới đem được hai người ra nhưng cả hai đều đã tắt thở vì sức va chạm quá mạnh và vì vết thương quá nặng…

Lại thêm một nhức nhối của người Mỹ trước làn sóng nhập cư bất hợp pháp… lại thêm một vết đen tệ nạn say rượu, say xì ke lái xe DUI ngày càng nhiều…

Tang lễ thật đơn giản gồm đa số người quen gia đình, bạn bè làm chung Intel với Mike và đồng nghiệp trong bệnh viện của Mai Liên.

Cháu Uy Liêm được thông báo từ Iraq về để vừa kịp nhìn cha mẹ lần cuối trước khi đóng nắp quan tài.

Trời Oregon chiều nay mưa buồn day dứt. Nghĩa trang Finley Sunset Hills với những dốc thoai thoải quay về hướng Tây, về hướng Thái Bình Dương mà tận cùng bên kia bờ có một vùng đất mang tên VN, quê hương yêu dấu của Mike và Mai Liên suốt cả đời người. Gió buốt miên man như xoáy sâu vào tận xương tủy. Như chưa bao giờ.

Vài tia sáng yếu ớt long lanh trên những ngọn cỏ đầm đìa. Mắt tôi nhạt nhòa trong cái lạnh tái tê. Cũng xong một kiếp trong vô lượng luân hồi. Một chút gì đó có lẽ hai người đang hài lòng là vẫn còn được đi chung với nhau, vẫn còn được tay trong tay, cùng qua một thế giới khác, hy vọng sẽ tốt đẹp hơn.

Ít nhất về vật chất bây giờ xác hai người vẫn còn được nằm bên nhau, hai ngôi mộ song song, cùng nhìn về quê hương VN tít mù xa thẳm cuối chân trời.

Riêng tôi lòng trĩu nặng mối ân tình chưa thanh thỏa.

Trong suốt cuộc đời còn lại, dù còn sống trên đất Mỹ này, hay giang hồ đó đây, hình ảnh tươi vui khỏe mạnh, tràn đầy sinh lực, gương mặt dễ thương, cử chỉ ân cần, lời nói nhã nhặn nhiệt tình và đặc biệt ân nghĩa của vợ chồng Mike đã dành cho gia đình tôi chắc chắn sẽ khó phai mờ.

Cám ơn Michael Erickson. Cám ơn Mai Liên Trần. Xin tạm biệt. 

Nguyễn Thế Thăng