Chủ Nhật, 30 tháng 9, 2018

Chuyện Kể Muộn...

GIỚI THIỆU
Xin hân hạnh giới thiệu đến quý Thầy Cô, quý Đồng Môn và quý Thân Hữu
Câu chuyện trên chuyến du thuyền trong Đại Hội 8 Boston của anh Huỳnh Khanh, do chị Nguyễn Kim Liên B (phu nhân anh Khanh) kể lại. Câu chuyện rất "hấp dẫn".
Trân trọng giới thiệu.
NHHN



Chuyện của Khanh Huỳnh - Kim Liên B Nguyễn kể - Yếu tim không nên đọc!
Kỷ Niệm Chuyến Du Hành Trên DU THUYỀN ĐẠI HỘI 8 - BOSTON

Hôm nay giữ lời hứa, Liên kể cho các bạn L Kim Lan, Luan Tran, chị Hiền v.v... đọc những ghi chép của ông xã Liên, (vì ông xã có thói quen ghi lại những chuyện xảy ra trong bất cứ chuyến đi nào), xem cho vui, còn ai tình cờ đọc thì cũng đừng ném đá, vì đây chỉ là Liên ghi lại những ghi chép của ông xã của Liên mà thôi, tin hay không là tùy các bạn, và những chuyện lạ đó là những thay đổi trong sinh hoạt của ông xã.

Thí dụ như: 2 ngày đầu thì mỗi lần về phòng là Liên mở cửa, nhưng sau chuyện mất thẻ xảy ra, thì anh Khanh luôn đi trước mở cửa còn Liên thì phải đứng tận cửa phòng của chị Hiền chờ sau khi ảnh mở xong mới vào. Rồi như đêm thứ 4, ảnh có hẹn với anh Minh Trí lên lầu 11 để chung vui cùng các bạn, đang đi nửa đường thì đột ngột quay về... rồi chuyện sau khi dán tem trên thẻ xong, ảnh lại phải đi làm cái thẻ mới... và chuyện kỳ lạ nhất là khi tàu cặp bến ai cũng sắp hàng để được ra sớm, thì ảnh lại từ từ đi ăn sáng, rồi mới đi sắp hàng cuối cùng v.v...

Chỉ sau khi lên phi trường chờ máy bay, do Liên thắc mắc quá, nên ox mới đưa điện thoại để xem những gì ảnh ghi chép thì Liên mới hiểu, cảm thấy cũng ly kỳ nên hệ thống lại và chép ra đây để các bạn xem... Vì phải bỏ bớt những ghi chép không liên quan, nên có thể bị ngắt quãng, các bạn cứ từ từ theo dõi... Và Liên có kèm theo 2 tấm ảnh, tấm thứ nhất là hình nơi ox chụp đứng dưới tấm bảng chỉ dẫn, thì từ đó đi vào khoảng 20 bước chân là đến ngôi mộ cô gáí. Hình thứ 2 là dãy mộ có ngôi mộ đang đề cập... Và còn nữa, bởi vì đây là ox ghi chép chỉ để riêng ảnh xem, nên dùng danh xưng là mình, Liên có thử thay đổi lại chữ "mình" thành chữ "tôi", nhưng không được, xin các bạn cứ vậy mà xem.

Bởi ghi chép hơi dài... vì là có lắm sự kiện xảy ra trong 4 ngày cuối nên hơi nhiều, Liên phải ngắt ra nhiều đoạn, mỗi ngày chép một đoạn nhé!


...............................**********.............................

Phần 1:

Sau khi lên tàu, vội đến bàn bảo vệ, khai báo mất thẻ và làm thủ tục lấy thẻ mới; đêm đến sau khi ăn tối xong, trong lúc đi về phòng mình vừa đi vừa suy nghĩ miên man: làm sao mất được nhỉ? vì trong túi quần có một cái túi nhỏ, mà mình bỏ cái thẻ trong túi nhỏ đó, nếu bảo là do kéo cái điện thoại ra mà dính cái thẻ thì vô lý quá, vì cái túi nhỏ trong túi quần được thiết kế không tuột mà... Khó hiểu, nhưng thôi qua rồi, quên đi.

Đến khi về gần đến phòng thì bỗng nhiên thấy nhiệt độ hành lang dường như hạ thấp dần, mà phòng mình lại nằm cuối hành lang (phòng 3-645) và khi đến trước cửa phòng thì cảm giác lạnh rõ ràng hơn, giác quan cảnh báo có điều gì đó không ổn, lúc này Liên đang đi tới, gần phòng của anh Vinh (sở dĩ mình biết tên là khi ở khách sạn Ramada, lúc gặp thầy Cầu, thầy nói là mới vừa chở 2 vợ chồng Vinh về thăm nơi ở của thầy, mình định hôm nào đến làm quen nên mới nhớ tên) nơi đây cách phòng mình 3 phòng, xoay người đi ngược lại bảo Liên: "lên lầu 11 ăn thêm trái cây rồi về ngủ". Khi ăn được một lúc, mình mới nói dối là đi restroom, xong chạy vội ra thang máy xuống tầng 3, chạy về phòng, mở nhanh cửa, phòng gọn gàng sạch sẽ, vì hàng ngày bồi phòng vào dọn phòng hai lần, một lần lúc mình đi ăn sáng và một lần lúc đi ăn tối, nhưng cảm giác phòng lạnh hơn lúc bình thường và có điều gì đó sai sai đâu đây... cuối cùng đã nhìn ra, đó là nơi cái gối, và tấm chăn trải giường của phía mình nằm, bị lệch đi một cách khó hiểu, giống như có người mới vừa nằm xong; không thể nào bồi phòng làm cẩu thả như vậy được, nhưng không cần suy nghĩ, mình vội chỉnh đốn lại và tăng nhiệt độ phòng cho ấm, rồi chạ̣y ra thang máy về lại phòng ăn.

Nghĩ rằng mọi việc ổn rồi, nên về phòng, khi vào phòng, một dòng khí lạnh chạy từ sống lưng lên đỉnh đầu vì... cái gối mình xếp gọn gàng lúc nãy, bây giờ đang nằm... dưới đất, may mà Liên đang thay áo nên không nhìn thấy, sau khi sắp xếp lại, mình ra ngoài vái nhỏ: "nếu có ai khuất mặt trong phòng xin đừng quấy rầy, khi về tôi sẽ cúng", rồi tự trấn tỉnh làm như mọi việc không có gì, lấy laptop ra dùng, rồi đi ngủ.

Bỗng... nửa đêm, nghe có tiếng thẻ đút vào khe khóa, và có tiếng giật cửa, mình tự trấn an... có lẽ người phòng bên chơi casino về khuya, Liên dường như đã ngủ say nên không nghe thấy, tiếng giật cửa liên tiếp thêm vài lần nữa rồi im bặt... Sau đó mình lim dim ngủ, khi đang mơ màng lại nghe tiếng giật cửa như lúc khuya, nhìn đồng hồ trên điện thoại là 3 giờ 15 phút sáng, giờ này thì không thể cho là có ai chơi casino về mở cửa, mình mở điện thoại sang video, và thật nhanh, chạ̣y ra cửa, vừa chạy vừa để camera quay ra phía trước, mở nhanh cửa, không có ai, hành lang dài hun hút, không một bóng người, chân vẫn đang chậ̣n cửa, vì nôn chạ̣y ra không kịp lấy thẻ mở cửa, nên nếu không chèn chân, thì cửa đóng không vào được, và mất công lại phải kêu Liên mở cửa thì sẽ không ổn. Quay người định vào phòng, thì thoáng qua đuôi mắt, dường như vừa thấy gì thì phải, quay nhanh đầu, nhìn lại cuối hành lang, có một bóng trắng đang đứng ngay giữa hành lang, dưới bảng Exit, phản xạ của sự sợ hãi, mình nhảy vội vào phòng, mặc cho cửa đóng sậ̣p sau lưng, đứng im sau cánh cửa để bình tỉnh lại. Im lặng... không gian hoàn toàn im lặng, xoay người lại, từ từ đưa tay định xoay nhẹ nắm cửa, bỗng nghe "cộp... cộp... cộp... cộp...", có tiếng bước chân, bước đều đặn, và rõ ràng, không mạnh như tiếng giày đinh, mà cũng không nhẹ như tiếng dép mềm, trong đêm vắng nghe rõ mồn một, tiếng chân đến trước cửa phòng thì dừng lại, im lặ̣ng... im lặng... ngộp thở... Hình dung như người nào đó đang đứng đối diện nhìn mình qua cánh cửa, trong đầu thầm bảo ta phải lảm một cái gì đó, tỷ như hắt hơi, hay là ho lên một tiếng chẳng hạn, nhưng tứ chi hầu như tê liệt, không thể thực hiện được; rồi bỗng "cộp... cộp... cộp..." tiếng bước chân lại vang lên, lần này là rời xa cửa phòng, nhỏ dần, nhỏ dần... rồi im bặt; sợ quá, dường như tất cả các tế bào trên thân đều căng ra, sau hồi lâu, mình mới nhích nhẹ đến được bên bàn ngồi phịch xuống, nhìn đồng hồ trên laptop: 3 giờ 35, tức là sự việc diễn biến chỉ mới 20 phút, mà mình thấy như lâu lắm, rồi từ từ mình thiếp đi lúc nào không hay...
(Mai tiếp...)

(Ok, hôm nay Liên kể đến đây tạm dừng, đoạn này giải thích vì sao ox bắt Liên đứng tận phòng của chị Hiền, để ảnh mở cửa xong mới vào, nếu các bạn cảm thấy lý thú thì mai Liên sẽ kể tiếp).


********************


Titanic Grave Site - Nghĩa Trang Titanic

Cách đây hơn một trăm năm, nhằm vào tối chủ nhật, ngày14 tháng 4 năm 1912, chiếc tàu Titanic đụng ph̉ải tảng băng trôi và đã bị chìm làm 1500 người thiệt mạng. Ngay sau khi nhận được tín hiệu, cảng Halifax đã đưa 3 chiếc thuyền đến nơi, nhưng quá trễ, chỉ có thể vớt được 328 thi thể,và đem về chôn ngay tại nghĩa trang thành phố, nơi đây đã trở thành di tích lịch sử, ghi nhớ một tai nạn hàng hải thảm khốc nhất thế giới. Hàng năm đón nhận hàng trăm ngàn khách du lịch trên thế giới đến tham quan nên khi du thuyền chúng tôi ghé đảo Halifax này, dĩ nhiên ox của Liên không thể nào bỏ qua cơ hội tham quan hiếm có này, và trong lúc theo hướng dẫn viên vào tham quan, lúc đến trước một ngôi mộ của một công nương người Anh, khi chết đang tuổi 18, cảm thấy tội nghiệp, anh Khanh mới cảm thán tội nghiệp cho kiếp hồng nhan... và không ngờ sau đó lúc về bến cảng thì không được phép lên tàu, vì mất thẻ lên tàu, (dù rằng trước khi vào nghĩa trang đã kiểm tra thẻ vẫn còn, có lẽ đã bị rơi khi lấy điện thoại ra chụp hình tại nghĩa trang?), may mà Liên còn giữ hộ chiếu, sau hơn 1 giờ đồng hồ tra cứu, làm thủ tục mới được phép lên tàu, và chỉ 15 phút sau là tàu nhổ neo, hú hồn; và những ngày sau đó, có những chuyện kỳ lạ xảy ra, và chuyện ngày đầu khi trở lại tàu, Liên đã kể ngày hôm qua, hôm nay xin được phép kể tiếp những ghi chép của ox của ngày sau, và trong đoạn này Liên có đính kèm tấm hình được chụp tại nơi xảy ra chuyện kỳ dị trên tàu, ai đã qua 6 ngày trên du thuyền cùng Liên chắc hẳn đã biết vị trí nơi chụp hình này - (Đây là lầu 4, trên đường đi đến phòng ăn tối, trước phòng trưng bày tranh, nhìn xuống là nơi hòa nhạc, đi thẳng tới và rẽ phải ba bước là cầu thang máy lên đến lầu 12), bây giờ xin các bạn theo dõi đoạn ghi chép của ox trong ngày kế tiếp.



...............................**********........................

Phần 2:

Giật mình tỉnh giấc, cảm thấy toản thân lạnh toát, đồng hồ điện thoại chỉ 6giờ08 phút, có nghĩa là đêm qua mình chỉ ngủ hơn 3 tiếng đồng hồ, nhìn lại là mình đã ngủ gục trên bàn để laptop. Vào phòng tắm để vòi nước ấm chảy lên đầu cho tỉnh táo, và bắt đầu sắp xếp lại mọi sự việc đã xảy ra; hình như mọi việc chỉ xảy ra sau khi từ nghĩa trang về vì tàu đã đi hai ngày hai đêm, và qua hai đêm không có gì xảy ra, mọi việc bình thường; duy chỉ ngày hôm qua, khi đi tour trên đảo Halifax, từ sau lúc mình cảm thán thành tiếng rằng: "người đẹp mà̀ chết yểu, tội nghiệp", trước ngôi mộ của cô gái trẻ người Anh chết trên tàu Tatanic, được vớt về chôn tại nghĩa trang của Halifax này, lúc đó mình nói thật lòng, không có ý gì trêu chọc, chỉ thấy tội cho cô gái trẻ mà thôi, nếu mình không nhầm thì lúc đó là khoảng một giờ rưỡi chiều. Vậy mà lại mất thẻ lên tàu, suýt bị ở lại, rồi tiếp đến sự việc đêm qua, vậy có thể là..., mình lắc đầu, cố xua đi ý nghĩ sợ hãi, thôi mình làm mình chịu, chuyện tới đâu hay tới đó, rồi sẽ tính sau...

Nhưng nghĩ lại, quái lạ, mình nói bằng tiếng Việt mà, không lẽ ai đó có thể biết nghe tiếng Việt Nam, tự cười thầm để trấn tỉnh, và để biện luận mọi việc, mình cố tự suy diễn sự việc dưới chiều hướng khách quan, nghĩ chuyện cái gối nằm dưới đất, thì có lẽ khi sắp xếp lại rồi chạy vội ra cửa, có thể mình vô ý quẹt tay làm rơi gối xuống đất, mà mình không hay thì sao? còn chuyện tiếng bước chân người đến trước cửa phòng mình đêm hôm, thì biết đâu có ai đó đi lộn phòng, và khi phát giác ra nhầm lẫn người ta bỏ đi... Vấn đề là do lúc đó mình không mở cửa phòng ra xác minh, vậy không thể kết luận hồ đồ được, còn cái bóng trắng nơi giữa hành lang? có thể là do ảo giác, sau khi tự trấn tỉnh theo chiều hướng khoa học như vậy, trong lòng cũng phần nào bớt lo...

Chợt nhớ lại giấc mơ lúc ngủ gục trên bàn, đến giờ vẫn nhớ như in...."hai cô gái tóc vàng dắt hai con ngựa trắng từ phía xa bìa rừng đi lại, khi đến khoảng cách đủ để thấy mặt thì rẽ vào một bụi cây biến mất, rồi tiếng kêu la thất thanh, tiếng vali trượt trên sàn, tiếng đập cửa..., âm thanh hỗn loạn, rồi bóng tối đen nghịt, lạnh, lạnh... và rất lạnh..." đến lúc tỉnh giấc, cảm giác lạnh vẫn còn, mình lạ̣i tự trấn an: có lẽ do lúc chiều đi nghĩa trang, khi nghĩ đến tàu Titanic, thì hình ảnh lúc trước xem phim nó tái hiện trở lại trong giấc mơ, không phải lả người ta thường hay nói "ban ngày nghĩ gì, thì đêm mơ thấy như vậy" đó sao...? Tự trấn tỉnh xong, mở tủ định thay quần áo để đi ăn sáng, quái lạ sao tất cả đồ của mình trong tủ lại rớt cả xuống sàn như thế này, còn của Liên thì y nguyên, vội nhanh chóng treo tất cả lên lại, để Liên khỏi biết sanh lắm chuyện.

Hôm nay theo lịch trình tàu lên đảo Saint John, thuộc New Brunswick, và một ngày trôi qua trên cảng một cách yên bình, rút kinh nghiệm, giữ thật kỹ cái thẻ lên tàu, và mọi việc trôi chảy, về tàu xong, vào phòng kiểm tra, mọi việc vẫn bình thường, thở phào nhẹ nhỏm, hy vọng không có gì xảy ra đêm nay. Đi trên du thuyền này có cái hay là đi ăn tối phải bận đồ đẹp, nhất là mấy nàng, người nào cũng thời trang đẹp như lễ hội, hôm nay Liên bận cái váy đen điểm bông, và cái áo khoác màu trắng. phòng ăn ở lầu tư, khi đi ngang qua phòng tranh, nhìn thấy bức tượng mỹ nghệ phong cách trừu tượng, Liên bảo muốn chụp một tấm, nâng điện thoại lên, lúc chuẩn bị bấm máy, bỗng mình cảm thấy dường như có ai thổi nhẹ vào sau gáy, và ngửi thấy thoang thoảng thơm mùi quế pha lẫn mùi gỗ thông, rất dễ chịu. Sau khi bấm máy xong, quay lại xem ai đã đùa mà thổi vào gáy mình như vậy, nhìn quanh không có một ai, rùng mình, nhìn đồng hồ trên điện thoại: 5 giờ 20 phút (nhưng thật sự lúc đó là 6 giờ 20 phút tối, vì tăng lên một giờ mà mình không biết) nên khi vào phòng ăn thì mọi người dùng gần xong rồi. Sau bữa ăn, trong lúc Liên cùng các bạn đi chụp hình, mình cùng ngồi tán chuyện cùng bạn Minh Trí, và hắ́n bảo là Nguyển đình Chiến hẹn cả bọn sẽ lên phòng bóng bàn trên lầu 11 để hát hò với các nàng cho vui, mình tán thành.

Sau đó về phòng cởi áo vest ra, thay bằng áo pull cho mát mẻ, còn Liên không thay, vẫn bận áo khoác trắng váy đen, sau khi lấy lại đúng giờ trên điện thoại, đóng cửa, đi lên lầu 11 để họp bạn. Lúc đi qua khúc quanh Exit, nơi mà mình đã thấy cái bóng trắng đứng đêm qua, đi thêm được ba bước, bỗng dưng Liên kêu bị chóng mặt, và muốn đi restroom, mình nhớ lại trên lầu tư, gần đây, nơi chụp hình lúc chiều, có cái phòng tranh, bên trong có restroom, nên dẫn Liên đi bộ lên đó. Trong khi chờ đợi mình lững thững xem tranh, khi vòng qua xem bức họa vẽ theo phong cách Michenlangelo, vừa lúc tầm mắt cũng nhìn thoáng ra phía ngoài, nơi bức tượng mà Liên đứng chụp ảnh ban chiều, thì thấy dường như có người bận áo khoác trắng đang đứng, mình nghĩ thầm: "cái bà Liên này thiệt hết nói, đã đi ra rồi mà không nói, để nãy giờ mình phải xem tranh đứng chờ". Nghĩ đoạn, mình đi vòng ra, thì thấy thấp thoáng bóng trắng đã đi ra hướng phía bên cầu thang máy, bực bội thầm nghĩ "bà này làm gì mà nôn đi vậy!", nghĩ thế rồi bước theo ra, vừa kịp nhìn thấy áo khoác trắng của Liên, vừa rẽ qua phía cầu thang, mình vội chạy tới, để nhỡ thang máy xuống mà mình chưa đến thì phiền, nhưng khi chạy tới góc cầu thang máy, mình như người bị đông đá, lạnh hết cả người, mình nổi cả gai ốc, vì... không có ai nơi đây cả, còn bốn cái thang máy đang hiện số 11-11-9-7, có nghĩa là nãy giờ không có thang máy nào đi lên cả. Nhìn quanh lần nữa, bốn bề vắng lặng, không một bóng người, nhìn đồng hồ điện thoại: 11 giờ 13 phút, vừa lúc đó có tiếng Liên đi tới, vừa đi vừa cằn nhằn bảo sao không chờ, nhìn lại thì Liên tuy bận bận áo khoác trắng, nhưng váy đen, trong khi lúc nảy mình thấy người kia bận áo trắng và váy đầm màu trắng, thấy mình đứng thừ ra bộ dạng kỳ quái, Liên hỏi: "anh sao vậy?", mình phải nói là cảm thấy mệt, muốn về phòng, Liên tỏ ra thất vọng, nhưng cũng chịu đi về. Sau đó cùng Liên xem một đoạn phim truyền hình và mình thiếp đi lúc nào không hay...
(Mai Tiếp...)
 
OK, hôm nay xin dừng ở đây, ngày mai sẽ kể tiếp nhé các bạn!
Đoạn này đã giải thích thắc mắc của Liên tại sao đêm thứ tư, anh Khanh đang đi nửa chừng rồi lại muốn về phòng, không lên dự họp mặt với bạn bè.

*******************

Định Mệnh, hai chữ ấy dường như để chỉ cho những gì mà con người không thể giải thích được, nó nằm trong quyền năng của Thượng Đế an bài, bởi đôi khi một sự vịệc có thể được báo trước bằng cách này hay cách khác, như một lời tiên tri, tỷ như tai nạn của con tàu Titanic chẳng hạn, với kích thước to lớn và được xem như an toàn nhất thời bấy giờ, đến nỗi mà thuyền trưởng Eward John Smith đã nói về con tàu của mình: "chính Chúa cũng không thể đánh chìm con tàu này", nhưng số phận con tàu dường như đã được dự báo từ 14 năm về trước, đó là vào năm 1898, có một nhà văn người Anh tên là Morgan Robertson đã viết một cuốn tiểu thuyết với tựa đề là "Sự Phù Phiếm hay Sự Chìm Tàu Titan (Futility or the Wreck of the Titan) trong đó diễn tả sự chìm của con tàu vĩ đại mang tên là Titan, với những chi tiết trùng hợp với con tàu Titanic đến lạ kỳ, đầu tiên là trùng tên, và cùng bị va vào tảng băng trôi, độ dài tàu tương đương: Titanic dài 882 feet, Titan dài: 880 feet, Titanic nặng 66 ngàn tấn, Titan nặ̣ng 70 nghìn tấn, cả hai tàu đều có 4 ống khói - 3 chân vịt, cùng có tốc độ tối đa là 24 hải lý một giờ, và cùng chìm vào tháng tư...

Với sự tiến bộ vượt bực của khoa học, có vẻ như con người đã giành cả quyền năng của thượng đế, bằng sự phát triển công nghệ hiện đại, kỹ thuật tân tiến, liệu có sức mạnh vô hình nào có thể tác động vào những thành tựu khoa học ngày nay?
Xin mời các bạn tiếp tục xem tiếp đoạn ghi chép trong ngày kế tiếp!
- Trong đoạn này Liên xin kèm theo tấm ảnh của hai mặt tấm thẻ mở cửa phòng, chúng giải thích được thắc mắc của Liên tại sao anh Khanh lại làm thẻ mới trong khi thẻ cũ vừa được dùng rất tốt trước đó.


..................................**********.................................

Phần 3:

Và trong giấc mơ, cũng như đêm qua, mình lại thấy cảnh đồng cỏ, thảo nguyên với những quả đồi mãi tít nơi xa, vi vu hàng thông xanh êm đềm... Rồi tiếng la hét thất thanh, ầm ầm tiếng đập cửa, tiếng kêu cứu trong hỗn loạn, rồi nỗi sợ hãi, rất sợ hãi... Và cơ thể dường như lạnh đi, lạnh, rất lạnh tựa hồ như bị đông đá, không gian đột nhiên trở nên im ắng. Hai tay lơ lửng trong khoảng không im lặng, im lặng, không một tiếng động, rồi bỗng nhiên thân hình nhẹ tênh, phiêu linh và ngạt thở, tưởng chừng như có vật gì thật nặng, đè trên ngực, rán mở mắt, nhưng thân thể trở nên cứng đờ, cảm giác thân người như bị chèn dưới một vật nặng, lúc này mình ý thức được rằng không còn chìm trong giấc ngủ, nên cố gắng la lên, hy vọng để Liên nằm bên có thể nghe thấy, nhưng tay chân dường như bị đóng đinh xuống sàn giường, không nhúc nhích được. Thoáng trong ánh sáng mờ mờ từ đâu đó trong phòng dội đến, mình dường như thấy một bóng người, hay ít ra là một hình người, đang nằm trên thân thể của mình, bản năng sinh tồn hồi sinh, trong tâm thức, mình thấy đã cố hít hơi thật sâu, co chân đạp mạnh, rồi áp lực trên thân đột nhiên biến mất, bật mình dậy, nhìn quanh, thì ra khi nghe la ú ớ, Liên đã cố đánh thức mình dậy, "không có gì chỉ là mơ thôi..", mình trả lời lấp liếm cho qua chuyện.

Nhìn đồng hồ trên điện thoại: 2 giờ 47 phút, một lát sau Liên ngủ lại, mình ra bàn mở laptop ra định kiểm tra email, cho đầu bớt căng thẳng rồi sẽ ngủ lại, án chừng sau khoảng 20 phút, bỗng dưng, mất kết nối mạng, và tất cả đèn đều chớp nháy, có vẻ như hệ thống điện bị chập mạch. Mở cửa nhìn ra hành lang, lạ quá! sao đèn bên ngoài vẫn chiếu sáng bình thường. Lát sau đèn sáng lại như không có gì xảy ra, không ngủ lại được, rồi mình thức nguyên đến sáng, đi ăn điểm tâm, thấy mọi người đang sắp hàng đông nghẹt, mình đi vòng vòng hỏi chuyện, thì gặp anh Tân cùng vợ là Ngô Mỹ Nga, đang ngồi ở gần nơi hòa nhạc, hỏi thăm thì anh Tân cho biết là tàu chuẩn bị check out, và dán tem trên thẻ để chuẩn bị lên cảng Bar Harbour thuộc Main, tiểu bang của Mỹ.

Biết vậy nên mình quyết định đi ăn sáng xong, rồi sẽ xuống sắp hàng, ngồi trong bàn buffet, lơ đãng nhìn ra biển khơi, mình chợt nổi lên một ý tưởng trong đầu, nếu thật sự là có người khuất mặt, thì không thể nào chi phối vào những thành tựu của khoa học hiện đại được, như thẻ credit card, chẳng hạn, hay trước mắt là thẻ mở cửa phòng, nếu mình không làm trầy xước, không để gần nam châm, thì không thể nào bị trở ngại được, vậy tại sao mình không lấy cái thẻ mở cửa để làm thí nghiệm...?

Mình đi ra bên ngoài của boong tàu, lúc này mọi người đang xếp hàng bên trong tàu để dán tem vào thẻ, xung quanh không có ai, chỉ có mình và gió biển, nhìn ra biển khơi, mình lầm thầm khấn nhỏ: "tôi thành thực không có ý xúc phạm cô, tuy rằng có những hiện tượng xảy ra trong những ngày qua, nhưng nếu muốn cho tôi tin là có sự hiện hữu của cô bên tôi, thì đây là chìa khóa mở cửa phòng, nếu cô làm cho nó không mở được, thì tôi hoàn toàn tin là thật", khấn xong, mình rút cái thẻ ra cầm trên tay và áp vào ngực, xong vào trở lại phòng ăn, sau khi dùng điểm tâm xong, cũng như mọi người, mình sắp hàng làm thủ tục kiểm tra và dán tem lên thẻ, rồi xếp hàng lấy vé để theo nhóm xuống thuyền nhỏ vào bờ (bởi trời sương mù dày đặc, nên tàu không thể vào bờ được, phải đậu ngoài khơi), ngại trời mưa bất thình lình, nên Liên bảo mình về phòng lấy cái dù để che nếu trời có mưa...

Nhanh chóng đi về phòng, như mọi lần đưa thẻ vào ổ khóa, và mình toát mồ hôi vì sợ, bởi thật kỳ lạ, cửa không mở, mọi lúc khi đưa thẻ vào là màu xanh hiện ra, thì cửa mở ngay, song bây giờ lại hiện lên nút màu đỏ, và cửa không mở được, thử đi, thử lại mấy lần mà cũng như vậy, anh bồi phòng người Philippine đang làm việc gần bên, cũng lấy làm ngạc nhiên, vì lúc nãy anh ta thấy mình đi ra và quên cái mũ mình đã mở cửa đi vào phòng dể dàng, sao bây giờ lại gặp trở ngại? Anh cũng đến thử giúp mình mà không được, nên phải dùng chìa khóa của nhân viên để mở cửa cho mình vào lấy dù, và khuyên nên đi làm cái mới.

Chuyện làm thẻ mới thì dễ thôi, nhưng riêng mình thì sợ điếng người, vì đúng như lời khấn lúc nãy, tôi biết cô nàng người Anh trong nghĩa trang Halifax kia, đúng là đang hiện hữu bên mình. Thắc mắc vì làm sao mà người khuất mặt kia lại có thể xâm nhập vào công nghệ hiện đại được, thật vô lý, phải tìm hiểu cho ra, nên sau khi làm xong thẻ mới, mình lại hỏi người nhân viên: "vì sao thẻ của tôi mới dùng cách một giờ trước, mà sao bây giờ không dùng được" "ông ta không hiểu vì sao, nhưng khi cầm xem xét cái thẻ, ông phát giác ra rằng người dán tem đã vô tình dán lên lằn đen điện từ, nên khi đưa vào ổ khóa, thì tín hiệu không truyền được, nhìn tấm thẻ mình ngây người ra, đúng là người ta có cách, và người ta hiện hữu...


Thẻ bị tem dán lên lằn điện từ

Xuống thuyền đi vào bờ, dạo quanh phố cảng để Liên chụp hình, lúc đi ngang qua một chiếc ghế đá, mình ngồi xuống nghỉ chân, bỗng nhớ ra, khi trong nghĩa địa Halifax, lúc cảm thấy chóng mặt, cũng như bây giờ, mình đã đi đến chiếc ghế đá ngồi xuống, để rồi một lát sau, mình đã ngửi được mùi hương của gỗ thông pha lẫn quế rất êm dịu. Một ngày qua đi trên bến cảng, từng đợt gió nhẹ đã thổi bay đi những suy tư, lo phiền, và mình ra thuyền trở về tàu trong tâm trạng nhẹ nhõm. Vào phòng, tất cả đã được dọn dẹp ngăn nắp, đi lại bàn ngồi xuống, định gởi một số email, bỗng nhìn thấy hai thẻ dán hành lý, mà nhân viên dọn phòng để trên bàn cho mình cài vào vali cho ngày mai, mình ngẩn người ra! số 39, chính là số ghi trên bia mộ của cô gái đây mà! (là số thứ tự được đánh dấu sau khi xác được vớt lên, khác với số bia mộ), có phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên chăng? hay là ai đó muốn chứng minh cho mình thấy sự hiện hữu của họ trong thực thể này?

Suy nghĩ miên man một đỗi, lòng cảm thấy bâng khuâng, mở cửa phòng, thẫn thờ ra boong tàu, để cho gió biển về chiều thổi cho tóc rối, tự nhiên mình cảm thấy đời vô thường, hình dung đến một thân ảnh vật vờ, cô độc ngoài biển khơi, tự dưng trong lòng dâng lên một cảm xúc buồn thương vô hạn... 
(Mai Tiếp...)

...............................*******************..............................

Ok, hôm nay mình kể đến đây, xin tạm dừng mai tiếp đoạn cuối các bạn nhé, hãy xem lại hình, nhân viên đã vô tình dán lên lằn đen của thẻ!

********************

Có hay không một lời nguyền, đây cũng là một câu hỏi làm cho các nhà nghiên cứu phải đau đầu, nhất là trong giới khảo cổ, dù muốn dù không họ cũng đã chứng kiến những sự kiện kinh khủng, không dễ dàng bác bỏ... Hai mươi ba năm, trước khi tai nạn tàu Titanic xảy ra, mùa hè năm 1889 một huân tước người Anh tên là Carvanon, đã khai quật được một xác ướp Ai Cập, dựa vào những ký hiệu ghi chép trên thành của cái quách, người ta biết cái xác ướp nằm bên trong là ṃột nữ tư tế (tức là pháp sư) tên là Amen-Out. Theo sử liệu ghi chép bà ta là một chiêm tinh gia nổi tiếng thời bấy giờ... Và trên quách có hàng chữ: "Sau khi lai tỉnh, chỉ riêng ánh mắt của Người, cũng đủ để tiêu diệt kẻ nào dám án ngữ trên con đường của Người".

Dường như để xác nhận lời sấm truyền ghê gớm đó, huân tước Carvanon, bị chết sau đó ít lâu vì bệnh sốt rét, và các nhân viên của đoàn khảo cổ lần lượt chết theo vì những nguyên nhân khác nhau như bị tai nạn, tự tử, hay chết đột ngột vì tim, không một ai còn sống sót. Sau đó cái chết lần lượt đến với những ai sở hữu cái xác ướp, chỉ có một bà phu nhân sống sót vì sau khi mua được bà vội tặng ngay cho viện bảo tàng, và từ đó trong viện bảo tàng lần lượt có những cái chết kỳ bí đến với những người trông coi xác ướp, đến nỗi viện bảo tàng Luân Đôn phải đem cái xác ướp vào bảo quản trong nhà kho, rồi làm một xác giả để trưng bày... Và định mệnh đã đến, năm 1912, viện bảo tàng đã quyết định bán cái xác ướp, một nhà sưu tập người Mỹ mua được, Lord Canterville một nhà sử học định đưa xác ướp về New York, và được chở trên chiếc tàu Titanic định mệnh, xác ướp được cẩn thận để trong phòng thuyền trưởng hầu tránh hư hỏng khi vận chuyển, và cái gì đến thì nó đã đến, ngày 14 tháng tư năm 1912, chiếc tàu Titanic đã chìm vào lòng đại dương mang theo lời nguyền bí ẩn của xác ướp Amen-Out...
 
Trong đoạn cuối này ghi lại những trải nghiệm khó giải thích của ox, xin các bạn từ từ xem nhé! 
- Đoạn này cũng giải đáp thắc mắc của Liên vì sao ox lại xếp hàng sau cùng...
- Kèm theo là hình của người ghi chép, cùng con tàu kỷ niệm.


Khanh Huỳnh, người ghi lại những gì đã xảy ra trên du thuyền.


................................********************...............................

Phần Cuối:

Đêm nay là đêm cuối cùng trên du thuyền, ngày mai tàu sẽ vào cảng Boston, chấm dứt cuộc hải hành đầy thú vị. Mọi người đều đi ăn tối trong bộ trang phục đẹp nhất, các nàng hình như đẹp hơn lên gấp bội trong ánh sáng ấm cúng của căn phòng tràn ngập niềm vui. Sau bữa ăn, Liên đi chụp hình với các bạn. Có lẽ do ảnh hưởng của hai ly rượu uống cùng bạn Trần Nghĩa, mi mắt mình muốn sụp xuống, bỗng dưng toàn thân rung lên như có một dòng điện chạy qua người, hình ảnh trước mắt nhòe đi, rồi những hình người nhảy múa hiện ra, rõ dần , rõ dần, mình thấy những người đi qua đi lại trước mặt là những cô nương áo đầm trắng, quý bà,... người phục vụ bận đồ đen, đi thẳng lưng, ban nhạc thì không chơi trống, chỉ có đàn vĩ cầm, và phong cầm... ban nhạc khoảng bảy, hoặc tám người, hình như đang chơi một bài thánh ca? Một sĩ quan người Anh bận bộ quân phục, có một sợi dây huân chương màu vàng óng, đeo bên vai trái, tay cầm một cốc rượu vang, đến trước mặt mình, nói một điều gì đó, mình mơ hồ... và gật đầu.., rồi lại đến một quý nương đến chào theo lễ nghi, rồi xin được chụp hình, và khi người bồi bàn bấm máy thì mình nhìn thấy một bàn tay đưa ra che ống kinh; quái lạ, trong tư duy mình vẫn tỉnh táo, vẫn biết đang đi trên du thuyền của đại hội học sinh, hình như có hai con người trong đầu mình. Rồi bỗng dưng thân thể mình rung lên thật mạnh, như bị điện giựt, rồi nghe có tiếng hỏi "ông có sao không ?" nhìn lên là anh bồi bàn người Nga đang nhìn mình với vẻ lo lắng, nhìn lại thì thấy hai tay mình đang ghì chặt vào thành bàn và trán vã mồ hôi, "không sao", mình gượng cười nói với anh bồi bàn, và khi này Liên đã trở lại, mình than mệt, muốn về phòng.

Nhìn quanh, thấy mọi người đang chụp ảnh, chúc nhau..., bạn Nghĩa, Nhân, Nam đã về, nhưng không có ban nhạc nào chơi bài thánh ca. Như một cái máy, mình đi ra cửa cố gắng giữ vẻ tự nhiên, Tuy cảm thấy rất mệt nhưng khi gặp thầy Ngô Càng Phương, mình cũng đứng lại xin chụp với thầy một tấm hình làm kỷ niệm, chứng tỏ hiện giờ đầu óc mình vẫn tỉnh táo. Vậy hình như lúc nãy có ai muốn nhập vào mình? Đang suy nghĩ nghe Liên hỏi: "anh khỏe chưa?", mình gật đầu, chậm rãi đi ra ngoài boong tàu, gió đêm mát lạnh làm đầu óc mình trở nên dễ chịu.

Về phòng đem điện thoại ra xem những hình vừa mới chụp, quái lạ, tất cả những hình mọi người chụp chung với mình đều nhòe, còn hình Liên chụp với bạn bè thì rất rõ, bỗng nhớ lại anh sĩ quan, mình hỏi "lúc mình ngồi có anh nào đến không? "nghe hỏi Liên nhìn mình với ánh mắt kỳ dị, và nói: "anh nói chuyện mà anh không nhớ sao?", mình bảo rằng: "lúc đó say nên quên", "đó là anh Thanh "Liên trả lời, rồi nói tiếp" còn có chị Nga, đi chụp hình chung tất cả các bàn, và cũng có đến bàn mình chụp". "Nga nào vậy?", mình vừa tìm hình trong điện thoại vừa hỏi, "sao không thấy hình trong đây?" Liên vội trả lời: "nghe anh Nghĩa nói chị ấy tên là Ngô Mỹ Nga, nhà chỉ là tiệm trà Hồ Xuyên, không hiểu sao khi chụp xong nhìn lại thấy hình rất mờ và méo mó xấu quá, nên chị ấy đã xóa hết rồi", mình ngồi ngây người ra suy nghĩ, vậy là đúng rồi mình thấy bàn tay che lại...

Sau khi tắm qua loa, rồi xem một đoạn phim và từ từ chìm vào giấc ngủ bình yên, cho đến khi nghe trong tai có tiếng thì thầm..., giật mình bật dậy, Liên vẫn đang ngủ, nhìn đồng hồ: 4 giờ 35 phút, bước xuống giường, định đi ra bàn, bỗng cơ thể lại giật mạnh, trong tai có tiếng "đi ra, đi ra... "trong đầu có sự khẳng định kh̀ông đi, nhưng cuối cùng chân cũng đến cửa "mở cửa... mở cửa... ", mặc dầu trong thâm tâm cố chống lại, nhưng cuối cùng đã ra hành lang, trong đầu vẫn biết là trời chưa sáng, nhưng chân vẫn cứ bước, "anh đi đâu vậy?", tiếng Liên kêu phía sau, toàn thân một lần nữa lại rung lên, như một luồng điện chạy ngang qua, giật cả người, suýt ngã ra sau, cơ thể tự nhiên nhẹ tênh. Thì ra... khi giật mình dậy, nhìn quanh không thấy ai, Liên mở cửa ra thấy mình đang đi nên gọi... Vừa tắm vừa suy nghĩ... chuẩn bị vào đất liền rồi, phải làm thử một chuyện..., trời đã sáng hẳn, một mình ra ngoài, boong tàu giờ đã có nhiều người, kẻ ra nhìn ánh bình minh, người thì làm vài động tác thể dục nhẹ.

Đi dần về cuối tàu, nơi vắng người, mình dừng lại, trịnh trọng nhìn xuống mặt biển, khẽ thì thầm: "tôi biết cô đang hiện diện bên tôi, cô là người của đại dương, tôi sẽ về đất liền, cô là người Anh, có lẽ cô theo đạo Thiên Chúa giáo, dọc duyên hải, tôi thấy có nhiều nhà thờ, xin cô hãy đến một trong những nơi đó, thờ phụng Chúa và sẽ được về nước Chúa, không còn phải cô đơn phiêu bạt trên biển khơi, sau này sẽ được tái sinh, nếu có luân hồi theo thuyết nhà Phật thì ta sẽ gặp nhau, nếu cô đồng ý thì hiển thị cho tôi biết". "Đây là một lời nguyền", mình nghĩ.

Theo lịch trình thì 8giờ rưỡi là xe bus chạy, nên mọi người đều sắp hàng trước làm thành một dãy dài rồng rắn, viện cớ là đến chiều phi cơ mới cất cánh, mặc cho Liên cằn nhằn, mình đủng đỉnh đi ăn sáng, ngồi nhâm nhi cà phê, đến khi ra sắp hàng là người cuối cùng, đứng tận mãi nơi bán đồ mỹ phẩm. Để Liên đứng đó với vali, mình ra ngoài boong tàu thì thầm: "nếu cô đồng ý vào nhà thờ, không phiêu linh ngoài biển, thì hiển thị cho tôi biết, hiện tôi đang đứng sắp hàng nơi cuối dãy, nếu cô làm sao mà tôi đi ra trước tiên thì chứng tỏ cô đồng ý "nói đoạn tôi chậm rãi đi vào tàu; khi tới gian hàng mỹ phẩm thì thấy chỉ mình Liên đứng đó với hai cái vali, đang ngạc nhiên thì nghe Liên bảo rằng "ông giám đốc cửa hàng mỹ phẩm ra nói không muốn mọi người sắp hàng trong đây, nên mọi người dồn lên trước chỉ còn em đứng đây chờ anh".

Đang chưa biết tính sao thì có cô nhân viên của cửa hàng mỹ phẩm đến bảo ông bà có thể theo tôi qua bên kia xếp hàng, và khi đến nơi mình mới biết là nơi dành cho những người đặc biệt cần rời tàu sớm như cần đi bệnh viện gấp, hay nhân viên của tàu... Vậy cuối cùng mình lại là một trong những người rời tàu đầu tiên. Sau khi rời tàu, gần 5 phút sau mình mới thấy vợ chồng anh Tuân, và Tuyết Hương rời tàu... Trong khi họ là những người xếp hàng đầu tiên. Sau khi ra xe, ổn định chỗ ngồi, mọi người đang lục đục đi ra, mình xuống xe, chậm rãi đi vào cửa bến, gặp anh Vũ Trần đang đứng hướng dẫn mọi người ra xe, mình chào tạm biệt..., và ngước nhìn lên trên boong tàu, mình biết nơi nào đó sau lan can, hay trước mũi thuyền có người con gái đang đứng nhìn xuống và đang đưa tay vẫy chào, bất giác mình chợt đưa tay lên làm động tác chào tạm biệt...

Xe bắt đầu lăn bánh, mình cảm thấy một thương cảm dâng trào..., quay đầu nhìn lại du thuyền lần cuối..., và thì thầm: "nguyền như ý".

********************
Thay lời kết: 

Với những ghi chép trên của ox Liên, dù các bạn tin hay không, đó là quyền nơi các bạn, nhưng có trường hợp nào tương tự đến với bạn, và rằng: nếu bạn theo đạo Phật thì cầu cho họ được về cõi Phật, và nếu bạn theo đạo Thiên Chúa giáo, thì cầu nguyện cho họ được về nước Chúa...
Chúc các bạn vui!



Đôi Uyên Ương Khanh-Liên, Kẻ ghi Người kể.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét