Xin mời click vào Phân Ưu để xem
Thứ Tư, 31 tháng 8, 2016
Thứ Hai, 29 tháng 8, 2016
Thương Nghiệp Đạo
Hình minh họa (internet)
Nói với tuổi trẻ
THƯƠNG NGHIỆP ĐẠO
(Thảo Luận Bàn Tròn)
Phạm Đà Giang
((o_o))
- Thân chào các em! Gặp lại nhau hôm nay,
các em đưa ý kiến về chủ đề thảo luận, miễn sao xoay quanh trong cuộc sống hàng
ngày là đúng hướng của chúng mình rồi.
Em Trưởng toán giơ tay phát biểu:
- Tuần vừa rồi, mẹ em đi phố mua phải cái
áo hàng giả, nhãn giả mà tiền thì thật. Mà cô bán hàng cứ xoen xoét cái mồm là
bảo đảm 100% hàng thật và nhãn hiệu chính công thật! Cho nên em đề nghị chúng
ta bàn thảo: Làm cách nào đưa chữ “ĐẠO”
vào ngành thương nghiệp được không ạ!.
- Hay lắm, em đặt vấn đề cho nền văn học sử
nước nhà một chủ đề mới mà ngàn xưa chưa từng có! –Chú hoan nghênh thảo luận chủ
đề ấy. Còn tất cảc em tính sao?
Nhiều tiếng ồn ào:
- Chúng em đồng ý, chúng em tán thành ạ!…
- Chủ đề khó đấy, khó vì ý mới mẻ quá và
khó về nghĩa của chữ “Đạo” rất mơ hồ về sự khái quát của nó. Tức là: Giữ được
‘đạo’ trong mọi ngành nghề rất khó, nhưng giữ được ‘đạo’ trong nghề buôn bán
còn khó khăn hơn nhiều. Vậy “Đạo” là cái gì? Khiến phải khó như thế? –Ngay chữ
‘đạo’ định nghĩ và hiểu được nó cũng đã khó rồi, huống chi thực hành với nó thì
còn khó biết là bao. -Theo nho gia. Thì Trang Tử nói: “Đạo lưu hành trong vũ trụ, tàng ẩn trong muôn vật, cho nên vật nào
cũng có phần linh diệu của Đạo bên trong để điều hòa, trưởng dưỡng cho nó. Đạo
không có hình trạng, rất khó diễn tả, nên con người chỉ lấy tâm để cảm nhận và
hình dung Đạo mà thôi”. Đồng với quan điểm đó: Đạo là Chơn Như, là Phật
Tánh, là Bồ Đề của Phật giáo. Hoặc Đạo là Thái Cực, là Thiên lý của Nho giáo.
Tên gọi tuy khác nhau, nhưng tựu trung đều chỉ cái nguồncội của càn khôn vũ trụ
và vạn vật. Cái nguồn cội ấy gọi là Đạo. Còn gọi là Đấng Tạo Hóa, là Thượng Đế,
là Phật...
Theo quan niệm của thế gian thì: “Đạo là những đức
tính tử tế, lương thiện của con người phải giữ để xử sự cho phù hợp với ‘đạo’, và ăn ở cho
tương hợp với lòng người. Được như vậy thì gọi là đạo. ‘Đạo’ tức là những việc
làm lương thiện, điều tốt, bắt nguồn bởi ‘từ bi’ của Phật giáo và ‘bác ái’ của Thiên Chúa giáo…”. Nói một cách khác: Đạo
là tâm thiện, là tính hiền hòa là
ngay thẳng, là trung thực, là sự thật và là chân lý! Tức là cứ nhìn thẳngvào Tâm Tánh của chính mình thì sẽ thấy Đạo,
chứ tìm ‘đạo’ ở bên ngoài mình thì chẳng bao giờ thấy ‘đạo’ được. Vì ở bên
ngoài làm gì có ‘đạo’ mà tìm cho uổng công nhọc sức.Bởi những lẽ trên, chú đề
nghị chúng ta ghép thêm chữ “Đức”, đứng sau chữ “Đạo” để làm túc từ cho chữ ‘đạo’,
ngõ hầu chữ ‘đạo’ được sáng tỏ hơn và dễ hiểu hơn. - Vậy chữ ‘đức’ là gì? Chúng
ta cũng cần hiểu sơ qua một chút: “Đức” là biểu hiện cái tốt đẹp về tính nết,
tư cách, hành động của con người… Nếu một người có cả “Đạo và Đức” là con người
hoàn thiệt ở đời vậy. Nghĩa là: người có đạo đức là người có tâm ý ngay thẳng,
chân chính, lời nói tử tế và việc làm lương thiện… Như vậy gọi là “Đạo Đức”.
-Trở lại chủ đề: “THƯƠNG
NGHIỆP ĐẠO!”.Ngôn
ngữ tiếng Việt đã hình thành cụm từ: “Gian thương” để chỉ sự gian dối, điêu ngoa, lật lọng, tráo trở,
bất lương; không thành thật, không ngay thẳng trong buôn bán. Cho nên chủ đề: “Thương Nghiệp Đạo !”
để đối lập với nhóm từ‘Gian Thương’ nói trên. Hầu
ước mong các bạn trẻ hành nghê ‘doanh nghiệp’ làm hành trang vào
đời với ý niệm về: Vấn đề nhân cách, uy tín luôn là cái vốn đáng quí nhất trên
cõi đời này. Vậy, dù là ngành nghề mua bán; trao qua đổi lại hàng hóa, sản phảm,
tiền bạc…v.v. cũng cần phải có cái ‘Đạo’ của
nó, chứ chẳng riêng gì những nhà đạo đức, mô phạm, các thầy tu hoặc các vị hiền
triết thánh nhân mới có ‘Đạo’ được… Thật ra các vị đó giữ ‘Đạo’ khá dễ dàng, vì
vốn họ đã và đang hành ‘Đạo’ rồi. Bây giờ chuyển sang giới thương mại, mà cứu
cánh của thương mại là lợi nhuận, vì lợi nhuận là mục đích của thương trường.
Cho nên, khó mà “hành Đạo” và khó mà “giữ Đạo”
được dễ dàng... Nhưng chẳng phải không
có người giữ và làm được. Vậy ta sẽ hành sự bằng cách nào để đưa ‘đạo’ vào nghề
buôn bán?
Một em đứng dậy thưa:
- Nói như chú, thì làm sao có được các doanh nhân triệu phú, tỷ
phú trên cõi đời này?
- Hừ! Nói như em thì chính em đã xác nhận những nhà triệu phú và tỷ
phú là gian thương; nếu không ăn gian nói dối thì không thể trở thành triểu
phú, tỷ phú được ư? *Không hẳn vậy đâu em, ngược lại là khác đấy. -Nếu họ buôn
bán mà lường gạt, mưu mô, thủ đoạn, mánh mung, quỷ quái!!! Thì trước sau thiên
hạ ai ai cũng biết, khi biết người ta sẽ xa lánh, tẩy chay, đào thải kẻ gian
thương…Tức là kẻ gian thương đã tự đào lỗ chôn chính họ. Như thế làm sao mà thành
triệu hay tỷ phú cho đặng! Sở dĩ có người trở lên triệu hay tỷ phú là họ có viễn
kiến; tầm nhìn xa hơn những kẻ chỉ muốn bốc hốt! Chỉ chăm chăm nhìn vào cái lợi
trước mắt khi lường gạt được khách hàng, tất nhiên khách hàng ấy sẽ chả bao giờ
trở lại lần nào nữa, mà còn nói lại cho gia đình và bạn bè biết cửa hàng đó là:
“Gian thương chính hiệu con nai vàng”
nên xa lánh. Những kẻ gian thương đó làm sao có thể thành công được để đạt tới
Triệu và tỷ phú cho đặng chứ?
Em khác lên tiếng:
- Chú nói đúng, em cũng tẩy chay những ai gian dối không thật thà
trong buôn bán. Bởi vậy, em chỉ trở lại mua sắm ở những tiệm có uy tín mà thôi.
- Ừ! Quan niệm của em cũng y như trăm, vạn, triệu người khách hàng
khác thế thôi. Cho nên những người thành công lớn là người biết đặt tín nghĩa
lên hàng đầu trong giao tiếp với mọi người nghe không! Tức là “Đạo Buôn Bán” phải
lấy chữ “TÍN” là duy nhất trong cái “Đạo”
của Buôn Bán. Nghĩa là: Đạo Buôn Bán là gì? Là giữ tín nghĩa trong giao dịch
thương mại... Đó là ‘Đạo Buôn Bán’ vậy. Và chỉ có thế thôi!
Có một em gái còn nhỏ tuổi phát biểu:
- Nếu chỉ có thế thì dễ ợt! Em làm được ngay kể từ quá khứ cho đến
bây giờ và chắc chắn luôn cả tương lai nữa chú ạ!.
- Hihihi! Chú có lời chúc mừng em kể từ giờ phút này lui lại quá
khứ, còn tương lai thì chưa tới, làm sao mà biết được, bởi luật vô thường chi
phối cả thân lẫn tâm luôn luôn biến đổi khôn lường nghe em. Tuy nói thì nói vậy,
nhưng không dễ như em tưởng đâu. Vì nói tới chữ ‘tín’ thì ai mà chả biết, nhưng
không mấy ai đã hành trì chữ ‘Tín’ được trọn vẹn đâu, khó lắm, vô cùng khó đấy.
*Tại sao vậy? Vì chữ “Tín” nó không hình không tướng; nhìn không thấy, sờ không
đụng… nên những kẻ làm ăn muốn bốc hốt cho mau, để làm giàu cho lẹ, chỉ biết
bây giờ và tại đây, giành giật được càng nhiều càng tốt…
Tầm nhìn không xa quá
một bước chân… Đó là những kẻ ăn xổi ở thì…Kỳ thật, nhờ chữ ‘Tín’ nó vô hình,
cho nên nó to lớn không cùng không tận, nó chứa đựng tất cả mọi thứ thuộc phạm
vi “Chân, Thiện, Mỹ” bao nhiêu cũng không đầy. Chẳng hạn như: Nhân cách, phẩm
giá con người, Đạo lý làm người, Đức tự trọng của mình. Nói cách khác, nó bao
trùm cả kiến thức, sức khỏe; Nhân, Nghĩa, Lễ của nho gia… nữa. Chữ ‘tín’ ví như thân con rết, dưới thân nó
có bao nhiêu là chân. Mỗi một chân là một
triết thuyệt sống ở đời. Chẳng hạn cái chân thứ nhất mang tính “Nhân
nghĩa”. Chữ ‘NHÂN’ nhà nho nói: “Vi nhân nan” (làm người khó). Tây phương cũng
nói tương tự: “Mỗi cá nhân gồm: Một nửa là người, một nửa khác là thú”. *Cái
chân thứ nhì mang tính “Chân thành”. Không gian dối, điêu ngoa. Chẳng xảo trá,
lật lọng. Chả lường gạt, lưu manh ai. *Cái chân thứ ba mang tính “Tự trọng”.
Mình phải trọng cái nhân cách của chính mình trước đã, thì người khác mới trọng
mình sau. Trang Tử bảo: “Vô cầu, phẩm giá cao”. Thật vậy, nếu vì sự ham muốn của
mình mà phải cầu cạnh, nhờ vả hay xin xỏ cái này hoặc cái nọ… thì mỗi lần “cầu”
là một lần nhân cách bị xuống cấp. Xuống cho đến tận cùng dưới đáy! Thì mình
không còn là mình nữa. Cho nên ta phải tự mình bảo vệ cái nhân cách của chính
mình bằng cách: Biết cư xử; đừng vì lợi mình mà để người khác phải thiệt thòi,
đừng vì nguồn vui của mình mà người khác phải buồn rầu… Nên: “Cho nhiều hơn là
nhận”. Dù có phải thiếu thốn chút ít, ngoại trừ sống dưới mức tri túc (một nhu
cầu cần thiết cho sự tồn tại). Và vân vân. Nói khác đi, ta có thể sống khổ một
chút còn hơn sống nhục.
Tóm
lại. Có được chữ “Tín” là có được cái vốn lớn! Nhờ nó vô hình, nên nó chứa đựng
được tất cả cái vốn hữu hình (gồm hiện kim, hìện vật; nhà cửa, xe cộ, trang thiết
bị, dụng cụ sản xuất…). Có nhiều tiền, chức vụ lớn cũng không thể mua được chữ
“tín”, nếu mua được thì chỉ là “Tín giả” mà thôi. Cho nên, muốn có ‘Tín’ thì phải
tự mình tạo ra nó bằng việc làm, bằng công sức và tài đức của mình chứ không phải
bằng lời nói suông! Nghĩa là phải hành xử ngược lại so với ‘gian thương’ là
thành công một cách vẻ vang rồi… Nhưng phải hiểu chữ thành công theo nghĩa rộng,
chứ không hẳn chỉ có tiền bạc. Mà thành công về tiền bạc là thứ thành công thấp
nhất so với những thứ thành công khác. Như thế mới đáng là người cho ra người
!!!./.
Phạm Đà Giang
Phạm Đà Giang
20 Tấm Ảnh
20 TẤM ẢNH QUAN TRỌNG NHẤT LỊCH SỬ NHIẾP ẢNH THẾ GIỚI
.•°*”˜˜”*°•.¸☆¸.•°*”˜˜”*°•.¸
Bảo tàng truyền thông quốc gia Anh mới đây đã đăng tải những bức ảnh được cho là quan trọng nhất trong lịch sử nhiếp ảnh thế giới. 20 tấm ảnh này được các nhà sử học và nhiếp ảnh gia chọn ra từ 250.000 bức ảnh được lưu giữ tại đây.Những tấm ảnh đầu tiên của con người có từ năm 1800 và bảo tàng truyền thông quốc gia Bradford đã lưu giữ hàng trăm nghìn tấm trong suốt 200 năm lịch sử nhiếpảnh.Tấm ảnh chụp thành công đầu tiên của loài người là tấm "Un Clair de Lune" (Ánh trăng), do nhà khoa học Joseph Nicephore Niepce (sinh ngày 7/3/1765) chụp năm 1827. Lễ kỷ niệm 250 năm ngày sinh nhiếp ảnh gia đầu tiên trên thế giới vừa diễn ra cách đây 3 ngày.
Bức ảnh "Ánh trăng" chụp năm 1827Nhiếp ảnh chiến tranh cũng là một phần rất quan trọng trong lịch sử nhiếp ảnh thế giới, hình ảnh người lính cứu hỏa ở London chụp năm 1944 được coi là tác phẩmảnh màu đầu tiên
Bức ảnh màu nghệ thuật đầu tiên chụp năm 1944
Dưới đây là 20 bức ảnh kinh điển của lịch sử thế giới được trưng bày tại bảo tàng truyền thông quốc gia Bradford, Anh Quốc
Bức ảnh "Hà mã" chụp năm 1852 ở vườn thú London. Đây là bức ảnh đầu tiên chụp động vật
"Ống khói" 1934 là tấm ảnh đầu tiên chụp về kiến trúc
Bức ảnh chụp phóng viên chiến trường Larry Burrows do một nhiếp ảnh gia vô danh bấm máy, đây là tấm ảnh cuối cùng của ông trước khi chết vào năm 1971. Khi đó, chiếc trực thăng chở Larry bị bắn hạ khi đang bay ngang qua Lào.
"Leicester Square" 1896 của nhiếp ảnh gia Paul Martin là tấm ảnh đầu tiên phô diễn kỹ thuật chụp ảnh ban đêm
"Người tị nạn Pakistan trên biên giới Ấn Độ" 1971 là tác phẩm của nhiếp ảnh gia Don McCullin, ông chụp bức hình ám ảnh này khi đang tác nghiệp tại cuộc nổi dậy Bangladesh.
"Chân dung Christina" 1913 là một trong những tấm ảnh màu đầu tiên. Nhiếp ảnh gia Colonel Mervyn O'Gorman đã sử dụng bột khoai tây nghiền để làm "filter" cho tấmảnh, tạo nên sắc vàng nghệ thuật. Công nghệ chụp Autochrome mà Colonel sử dụng cần phơi sáng rất lâu, thế nên những tấm ảnh chụp người như thế này rất hiếm có.
"Thung lũng tử thần" 1855: Những viên tròn trong ảnh không phải là đá, nó là đạn đại bác do quân Nga bắn vào quân Anh quốc trong cuộc chiến Crimean, nhiếp ảnh gia Roger Fenton đã mạo hiểm tính mạng để chụp được tấm ảnh này.
"Nữ hoàng Victoria" 1856 cũng do nhiếp ảnh gia Roger Fenton chụp, đây là tấm ảnh chụp hoàng gia đầu tiên trong lịch sử Anh quốc.
"Chiếc xương sọ khô tại hoang mạc Nam Dakota" 1936 , tác phẩm của Arthur Rothstein là chứng nhân lịch sử của thời kỳ đại suy thoái tại Mỹ
"Cánh cổng vĩnh biệt" ghi lại khoảnh khắc những người lính đầu tiên ra trận tham gia Thế chiến thứ nhất. Bức ảnh được nhiếp ảnh gia James Mortimer chụp tại ga London năm 1917.
"Cô gái Afghanistan" 1984 là bức ảnh quá nổi tiếng trong lịch sử nhiếp ảnh thế giới. Năm 2002, tác giả của bức ảnh, ông Steve McCurry đã quay lại Afghanistan đểtìm lại cô gái này
"Chiến binh của bầu trời" 1940 của Nikolas Muray là tấm ảnh cổ động đầu tiên được chụp
"Audrey Hepburn" 1950 của Angus McBean là tấm ảnh chụp ngôi sao đầu tiên dùng công nghệ ghép ảnh
"Trăng lên" 1941 của Ansel Adams là tấm ảnh đầu tiên chụp được hình ảnh trăng lên khi ánh mặt trời vẫn chưa tắt hẳn. Ở thời kỳ này, những tấm ảnh phải được phơi sáng rất lâu
"Qua đời" 1858 của Herry Peach Robinson ghi lại hình ảnh cô gái sắp từ giã cõi đời. Đây là một trong những tấm ảnh ấn tượng nhất lịch sử nhiếp ảnh thế giới
"Cha và con" 1936, một tấm ảnh nữa về thời kỳ suy thoái của nước Mỹ thập niên 30
"Chờ đợi" 1872 là tác phẩm đầu tiên của nhiếp ảnh gia nữ đầu tiên, bà Julia Margaret Cameron
"Ca sĩ trên đường phố New Orleans" 1971 là tác phẩm của nhiếp ảnh gia bạc mệnh Tony Ray-Jones. Ông qua đời khi mới 30 tuổi, đây là tấm ảnh cuối cùng trong sựnghiệp của Tony
(Nguồn: Buzzfeed)Kim Phượng st
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)