GIỚI THIỆU
Xin hân hạnh giới thiệu đến quý Thầy Cô, quý Đồng Môn và quý Thân Hữu
thầy Nguyễn Đức Giang, cựu hiệu trưởng Nguyễn Huệ tuy tuổi hạc đã cao và hiện đang sinh sống tại Đan Mạch nhưng thầy luôn luôn gắn bó với sinh hoạt của NHHN,
Trân trọng giới thiệu bài viết dưới đây của thầy.
NHHN
Con Cá Rô
Chú Tỉ nằm dài trên bộ ván ở nhà ông bác ruột của tôi,
bất động, mình mẩy lấm bùn. Chú đã bất tỉnh nhân sự mấy tiếng đồng hồ rồi. Ngọn
đèn dầu leo lét không đủ soi sáng nơi chú nằm. Hàng xóm kéo đến càng lúc càng
đông, và một trong những người đến đầu tiên là tôi. Nhà tôi và nhà ông bác cùng
chung một khu vườn. Thím Tỉ, mẹ của chú, goá phụ được gọi bằng tên con trai đầu
theo tục lệ, hớt hãi chạy đến, sà xuống bên con ràng rụa nước mắt. Nhà nghèo nên thím đã cho con trai
đầu ở với ông bác tôi. Chú Tỉ lớn hơn tôi cả mươi tuổi, nhưng là vai em trong
họ.
Chú Tỉ cùng với một thanh niên khác được bác tôi thuê đạp
nước ngoài đồng với chiếc xe đạp nước đôi bằng gỗ. Nước ruộng đã cạn, chú xách
cái chơm xuống ruộng bắt cá. Chú bắt được một con cá rô bằng ba ngón tay. Liền
đó, chú thấy một con cá tràu. Trên mình chỉ vận cái quần xà-lỏn, chú cắn đầu
con cá rô giữa hai hàm răng để rảnh tay bắt con cá tràu.
Con cá rô vùng mạnh và
chạy tuột vào cổ. Người cùng đạp nước với chú theo dõi, thấy chú đứng há miệng,
chỉ tay vào. Anh ta cười, nói chưa bắt được cá mà đã lo ăn. Bỗng nhiên thấy chú
bỏ chơm, chạy hướng về cái đập phân hai cánh đồng thuộc hai xã. Chạy được một
đoạn thì ngã xuống. Nghĩ là chú bị rắn cắn, anh ta chạy đến vác chú lên đập. Chú
Tỉ ú ớ, chỉ tay vào miệng. Con cá rô đã lọt vào trong cổ nhưng còn thấy cái
đuôi. Khi được đưa về nhà, chú Tỉ đã bất tỉnh. Cạy miệng chú ra cũng không còn
thấy cái đuôi con cá nữa.
Một ông thầy mằn được mời đến. Cầm cây đèn sáp ngồi ngay
bên cạnh nạn nhân để tăng cường ánh sáng, tôi không nghĩ rằng mấy cây nhang quơ
qua quơ lai và mấy câu thần chú đọc lâm râm lại có thể làm cho con cá quay
ngược ra hay xuôi vào bụng. Quả thế, ông thầy mằn tỏ vẻ bất lực. Quê tôi cách
Huế 20 km.
Ở mỗi cái cầu trên quốc lộ đều có đồn Tây. Đêm hôm, không có phương tiện để
chuyển nạn nhân đi bệnh viện. Có người
bàn thử đi nhờ Bà.
Thuở trước, chẳng xa xưa gì lắm, có lẽ vào hậu bán thế kỷ
19, trong dòng họ của tôi có một bà ở giá suốt đời. Bà làm thầy thuốc ngoại
khoa, chỉ cứu nhân độ thế, chữa bệnh không lấy thù lao. Bà chuyên mặc áo quần
màu đà, đi đâu cũng cầm nơi tay chiếc đũa bếp và vài cọng lá môn hoang. Sau khi
Bà mất, người làng nhớ ơn đã đóng góp lập mộ và xây miếu để thờ và gọi là Miếu
Bà. Về phần gia tộc, Bà được thờ ngang hàng với ông cố ở nhà của một người cháu
trai trưởng. Chú Tỉ được đưa đến nhà này, để nằm trên bộ ngựa trước bàn thờ.
Gia đình một mặt lên hương đèn khấn vái, mặt khác chạy lên miếu cầu Bà.
Do tánh
hiếu kỳ, tôi vẫn cầm cây đèn sáp trên tay ngồi cạnh nạn nhân. Chừng một tiếng
đồng hồ sau, đám người trước sân nhà bỗng rẽ ra. Một người đàn ông đi vào tay
cầm một nắm nhang đang cháy, tay kia cầm chiếc đũa bếp và vài cọng môn; theo
sau ông là người nhà. Tôi nhận ra là ông trùm Phu, người bà con bên ngoại. Ông trùm Phu, hiện thân của
Bà, làm phép cả hai tay trên mình nạn nhân, miệng nói như người say rượu. Tôi
chỉ nghe được những tiếng: "ư..ư.. thằng nam…ư..ư..cậu Tài…cậu Quý…"
Đoạn ông lấy chén nước trên bàn thờ hớp một ngụm, phun lên mặt nạn nhân, nước
phun lên cả đầu tôi. Lạ lùng thay,chú Tỉ há miệng, con cá từ trong miệng văng
ra trên bộ ngựa. Không chỉ người nhà mà mọi người hiện diện đều sụp lạy ông trùm Phu như tế sao.
Hơi thở chú Tỉ đều đặn trở lại, không còn khò khè như bò nữa. Con cá rô chết
hơi cong cong, về sau được người nhà của Bà phơi khô treo cạnh bàn thờ.
Ông trùm Phu tỉnh người, ngơ ngác, không hiểu tại
sao mình lại ở một nơi lạ lùng thế này. Sau một hồi trà nước tỉnh táo, ông cho
biết đi cày về, ngang qua Miếu Bà, quăng cái cày đi vào miếu. Và từ đó, ông
không nhớ những gì đã xảy ra. Người nhà cho hay, đang nhang đèn cầu khẩn, bỗng
nhiên ông trùm Phu
đi vào, xưng là Bà - có một danh xưng gì đó, tôi không nhớ - quơ lấy nắm nhang
đang cháy trong lư hương, lấy chiếc đũa bếp trên bàn thờ, hái vài cọng môn được
trồng rất nhiều quanh đó. Và bằng giọng đứt khoảng như người say, ông nói:
"Ta phải đi cứu thằng nam." Không hỏi chuyện gì đã xảy ra và xảy ra ở
đâu ông đi thẳng một mạch về nhà thờ.
Chuyện xảy ra vào mùa hè năm 1947. Tôi không nghi ngờ gì,
nhưng vẫn có vài thắc mắc, không biết có những nguyên nhân sinh lý nào làm cho
con cá rô quay ngược trở lại, không phải ra trong miệng mà văng ra trên ván bộ
ngựa. Năm 1959, tôi nằm bệnh viện Huế, được bác sĩ Lê Văn Điềm điều trị. Tôi đem
chuyện này kể lại. Bác sĩ Điềm nói: "Impossible, khi bị phun nước lạnh thì
các bắp thịt của cơ thể sẽ có phản ứng co bóp. Nhưng tuyệt nhiên cả hai trường
hợp không thể xảy ra: con cá rô trong cổ họng không quay đầu lại được và cũng
không đi ngược lại với bộ kỳ của nó."
Tôi đã nghe nhiều huyền thoại về sự linh ứng của Bà và
lần đầu tiên được chứng kiến.
Khối Tình Song Ngọc
Đầu năm 2003, anh Hoàng Văn Trí,
nguyên giáo sư trường trung học Nguyễn Huệ Tuy Hoà đưa tôi đến thăm một
"goá phụ". Bước chân vào nhà, chúng tôi gặp một thiếu phụ tuổi trạc
60. Anh Trí vừa mở miệng nói, hôm nay tôi và anh Giang đến thăm. Người thiếu
phụ không chào hỏi, mặt đổi sắc, chắp tay vái ngoài trời rồi vái bàn thờ, miệng
nói giọng vồn vã: Anh Giang và anh Trí đến thăm, em rất mừng. Tôi hơi ngạc nhiên
về cách xưng hô. Anh Trí đã cho biết trước, thiếu phụ có tên Lữ thị Ngọc Anh,
học sinh lớp đệ nhị trường Nguyễn Huệ niên khoá 1964-1965. Tôi đã gặp lại nhiều
học sinh cũ Nguyễn Huệ, và chưa có ai gọi tôi bằng anh. Như đoán được ý tôi,
anh Trí nói thầm bên tai: "Ô
đó."
Đầu niên khoá 1963-1964, do nhu cầu phát triển giáo dục,
một trường trung học được thành lập ở quận Tuy An cách Tuy Hòa chừng 30 km, khởi đầu bằng một lớp
đệ thất. Giáo sư đệ nhất cấp Nguyễn Ngọc Ô được ông Hiệu Trưởng Nguyễn Huệ
Nguyễn Đăng Ngọc cử phụ trách lớp này cùng với một giáo sư dạy giờ. Tôi về
trường Nguyễn Huệ vào giữa niên khoá. Ngày 12 tháng 4 năm 1965, trên đường từ
Tuy Hòa ra Tuy An bằng xe lam vào buổi sáng sớm, Nguyễn Ngọc Ô bị Việt Cộng bắt
và biệt tin từ đó.
Tôi và anh Trí thắp nhang vái trước di ảnh duy nhất của
Nguyễn Ngọc Ô trên bàn thờ. Dù cách biệt đã lâu năm tôi vẫn còn nhận ra những
nét quen thuộc trên khuôn mặt gần như khắc khổ của Ô. Chúng tôi quay sang nói
chuyện vói Ngọc Anh, thật ra là với Ngọc Ô, qua hình hài của Ngọc Anh. Tôi đặt
ra một số câu hỏi và Ngọc Ô tuần tự trả lời:
"Em tuổi Thìn, sinh năm 1940, bị bắt và bị sát hại
cùng ngày đó. Sở dĩ đến đầu năm 1980 em mới báo tin cho "nhà em" biết
chuyện của mình là để cho thời gian phôi pha, nhà em bớt đau khổ. Em cũng đã
báo tin cho ông già em ở Phan Thiết biết chuyện này, đồng thời tạo cơ hội cho
cha chồng gặp con dâu và nhận cháu nội. Em đã báo bị lính Đại Hàn bắn ngày 2
tháng 7 âm lịch để cho gia đình không căm thù ai. Cám ơn anh đã lo cho em, mặc dầu việc này
không đạt được kết quả." (Sau khi Ngọc Ô bị bắt, tôi đã làm báo cáo mất
tích vì công vụ với Bộ Giáo Dục và lập hồ sơ trợ cấp thất tung. Hồ sơ cần có
xác minh điều tra của Cảnh Sát xem đương sự thật sự bị bắt hay tự ý theo Việt
Cộng. Kết quả như thế nào tôi không nhớ. Điều làm tôi ngạc nhiên là việc làm có
tính cách hành chánh này Ngọc Anh làm sao biết được)
Trước câu hỏi của
tôi: "Cháu nội là ai, khi Ô bị bắt chưa có vợ kia mà ?" Ngọc Ô giải
thích: "Thằng Thuật đó, năm nay nó 28 tuổi, thật sự là con của em. Em vẫn
ở nhà này…" Tôi đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, hơi hoang mang,
bán tín bán nghi và cảm thấy lành lạnh sau gáy. Đôi mắt của Ngọc Anh nhìn xa
xăm, thiếu vẻ linh hoạt. Tôi chấm dứt cuộc chuyện trò: "Ô chắc đã mệt,
thôi đi nghỉ đi."
Chỉ một thoáng,
Ngọc Anh quay lại nhìn tôi: "Chào thầy!" Qua tuần trà, tôi được biết
đầu đuôi mối tình Ngọc Ô - Ngọc Anh như sau: giáo sư Nguyễn Ngọc Ô trường
Nguyễn Huệ và cô nữ sinh lớp đệ nhị Lữ Thị Ngọc Anh đã thề non hẹn biển với
nhau. Năm 1965 Ngọc Ô bị bắt. Năm 1976 Ngọc Anh lập gia đình và sinh được đứa
con trai lấy họ mẹ (?) đặt tên là Lữ Đình Thuật, hiện làm tài xế taxi ở Tuy Hòa.
Sau một thời gian, mặc dầu trong gia đình không xảy ra chuyện gì đáng tiếc,
người chồng bỗng nhiên xuất gia, hiện nay tu tại một ngôi chùa ở huyện Diên
Khánh, tỉnh Khánh Hoà.
Đầu thập niên 80, trong mộng, Ngọc Anh được Ngọc Ô báo
cho biết địa điểm bị vùi thây ở Long Thủy, xã An Chấn, huyện Tuy An, cách đường
quốc lộ 5 km
và một số chi tiết về gia đình ở Phan Thiết, đồng thời hối thúc Ngọc Anh đưa
con về thăm bên nội. Theo những chi tiết được hướng dẫn, Ngọc Anh tìm đến gia
đình Ngọc Ô và mẹ con được gia đình này chấp nhận là dâu và cháu nội. Vì ông
thân của Ngọc Ô cũng thấy những điều tương tự trong mộng. Ông đã ra Tuy Hòa,
cùng với Ngọc Anh tìm đến nơi vùi xác của Ngọc Ô. Theo ý của Ngọc Ô, không nên
dời mộ và xây lăng mà chỉ đắp đá lên vị trí này. Hai người em ruột Ngọc Anh ở
Úc muốn bảo lãnh chị, nhưng theo lời Ngọc Anh: "Ảnh không cho đi, ảnh nói,
có lên máy bay ảnh cũng xô xuống. Nuôi con heo ảnh cũng không cho, nói là nuôi
để người ta làm thịt mang tội, cố gắng mà tu hành."
Tôi hỏi, có bao giờ nhìn thấy Ô hiển hiện dưới dạng người
thật hay không và hoàn cảnh sống hiện nay ra sao. Ngọc Anh trả lời: "Không,
chỉ trong giấc mộng. Giường của em có hai cái gối, thỉnh thoảng ảnh về. Có
nhiều đêm bọn em chuyện trò với nhau đến khuya, hàng xóm nghe được tưởng em có
tình nhân. Mẹ con đùm bọc nhau, đôi khi nhận được sự giúp đỡ của mấy người em ở
Úc, có khi là bà con bên chồng ở Mỹ. Cháu Thuật nhận ảnh là cha. Đến ngày mồng
2 tháng 7 âm lịch mẹ con em vẫn kị giỗ anh ấy."
Trong hai vai tuồng, Ngọc Anh có hai khuôn mặt khác nhau,
ngơ ngác thất thần trong vai Ngọc Ô và nhặm lẹ, bình thường trong vai chính
mình. Nếu nói là chuyện đặt bày thì người bày đặt thủ lợi những gì? Trong lúc
hai mẹ con sống thanh bạch, không xâm phạm đến quyền lợi của ai và đã khước từ
đi bảo lãnh sang Úc. Tôi cố đặt nhiều câu hỏi liên tiếp, và Ngọc Ô đã trả lời
một cách suông sẻ, mau lẹ.
Tôi có thật sự nói chuyện với một người ở bên kia thế
giới?
Trang Sinh Hiểu Mộng…
Tôi ngồi viết trong phòng khách. Một con bướm khá lớn màu
nâu bay quanh trong phòng. Mùa hè, cửa sổ mở, con ong, con ruồi bay vào nhà là
chuyện thường. Tôi vẫn điềm nhiên tiếp tục viết. Chừng nửa giờ sau, con bướm
vẫn bay quanh trong phòng. Hơi lạ, côn trùng bay vào nhà thường tìm lối thoát
ra, đập mình đành đạch vào mặt gương của sổ mở dọc. Đằng này con bướm vẫn nhởn
nhơ thung dung đập cánh lượn quanh trong phòng, chẳng biết từ bao lâu. Nửa đùa nửa
thật, tôi đưa tay về phía con bướm nói:
"Có phải con về thăm thì đến đây với ba".
Đột nhiên con bướm bay lại, lượn quanh trên đầu tôi. Một cảm giác lạnh mình,
tôi nghĩ đến câu thơ Đường: Trang Sinh hiểu mộng mê hồ điệp. Tôi điện thoại lên
bệnh viện, hỏi thăm Lili đang làm gì. Chồng nó nói Lili đang ngủ. Tôi nói với
con bướm: "Ba biết con về thăm. Trong phòng chật chội, con ra ngoài trời
cho khoáng đãng." Lạ lùng thay, con bướm luồn qua khe cửa bay thẳng ra
ngoài. Tôi ngẩn ngơ về sự trùng hợp ngoài sức tưởng tượng này. Chuyện diễn ra
vào lúc 13 giờ 15 ngày 14 tháng 8 năm 2003.
Lili là tên gọi ở nhà đứa con gái đầu của chúng tôi. Nó
nhập viện ngày 27 tháng 6 năm 2003 vì chứng bệnh ung thư đến giai đoạn cuối.
Ngoài thuốc thang của bệnh viện, đa phần là thuốc giảm đau, gia đình chúng tôi
đã liên hệ khắp nơi để tìm thuốc ngoại khoa, may ra phước chủ may thầy. Nhiều
loại thuốc ngoại khoa được đặt mua tại Mỹ, Nhật, Úc,Việt Nam, phần nhiều là nấm
linh chi hay cỗ
linh chi đã
được chế biến thành thuốc viên, thuốc bột. Nhiều điện thư mách bảo những phương
pháp chữa trị ung thư như uống nước sắc lá đu đủ, xay lá long tu với mật ong và
rượu mạnh, canh dưỡng sinh…
Người đầu tiên tôi liên hệ là bác sĩ Trần Đoàn ở
vùng DC. Anh Đoàn cũng bị ung thư và sau khi được giải phẫu đang điều trị bằng
thuốc ngoại khoa. Anh Đoàn cũng mách bảo vài thứ thuốc, nhưng sau khi nghe tôi
trình bày nội dung cuộc trao đổi với bác sĩ điều trị và bản sao hồ sơ bệnh lý
đã không ngần ngại đưa ra ý kiến chân tình: "Nếu tôi có một lời khuyên,
không nên chữa theo phương pháp hoá-trị (chemotherapy) cho cháu, chỉ càng làm
cho thể xác đau đớn thêm, nên cầu nguyện cho cháu thì hơn."
Tôi đặc biệt
quan tâm đến lời khuyên này và đã tìm cơ hội thuận tiện bàn riêng với Lili
những vấn đề "hậu sự" thực tế. Tuy có những dấu hiệu chứng tỏ sự suy
nhược cơ thể, chẳng hạn như đôi mắt quầng thâm, nhưng tinh thần Lili vẫn minh
mẫn tỉnh táo. Biết rằng sự sống được đếm lui từng tháng… từng ngày, nhưng không
ngờ chuyện xảy ra đột ngột như vậy. Lili ra đi lúc 4 giờ sáng ngày 27 tháng 8 năm 2003 và được chôn
cất hai ngày sau.
Tối ngày đưa đám, cả đại gia đình tập trung tại nhà Lili.
Mọi người đang trò chuyện ở phòng khách, đứa cháu nội lên ba của chúng tôi nói
được nhiều tiếng Việt và biết phân biệt màu sắc được mẹ nó đưa đi ngủ. Vừa nằm
xuống trên chiếc sofa được chuyển từ phòng khách vào phòng ngủ cho trống chỗ để
đặt quan tài, nó chỉ tay về phía sau lưng mẹ, hỏi: "Ai bồng anh Tin đó
mẹ?" Tintin là tên gọi ở nhà đứa con trai nhỏ của Lili.
Mẹ nó
rầy: "Ngủ đi,
khuya rồi, đừng nói tầm bậy". Nó vừa chỉ tay về phía sau lưng mẹ vừa
cãi lại: "Cô Li bồng anh Tin đứng kia kìa". Mẹ nó nhìn
lui chẳng thấy gì, hốt hoảng bồng con chạy ra phòng khách, hơ hãi kể lại tự sự.
Cả nhà lấm lét nhìn trước nhìn sau. Mọi ngọn đèn đều được bật sáng. Mọi người
dồn vào ngủ ở phòng khách.Và từ đó cho đến mười mấy ngày sau, nhà nào cũng
chong đèn sáng choang cả đêm. Đêm hôm, phụ nữ cần đi… cũng thức
chồng dậy đưa đi, sợ gặp… dù là gặp người mình yêu thương.
Hai ngày sau, trên đường ra mộ mở
cửa mả, thằng bé đi xe với ba mẹ. Nó hỏi mẹ đi đâu. Mẹ nó trả lời là ra thăm mộ
cô Li. Nó vừa
đưa tay vỗ vỗ lên đầu, vừa le lưỡi ra thụt lưỡi vào như đùa với trẻ con, vừa
nói: "Cô Li làm
như vậy, như vậy này." Như để thử lại, mẹ nó hỏi cô Li mặc áo màu
gì. Nó nói ngay: "Áo màu trắng" và còn thêm: "… tóc ngắn
nữa." Tóc Lili
đã được hớt ngắn trước đó, và mặc áo quần trắng khi tẩm liệm. Những chi tiết
này thằng bé không biết được, vì khi liệm, nó đang ở một thành phố khá xa về
phía Bắc.
Ba cháu bé được Lili cưng chìu khi
còn nhỏ. Nó ở cách chúng tôi bốn giờ xe. Thứ hai ngày 25-8-2003, nó báo cho
chúng tôi biết thứ năm sẽ về thăm Lili. Hôm sau nó báo lại thứ tư sẽ về. Sáng
thứ ba, vợ nó gọi điện thoại báo tin, anh ấy đã lái xe đi, nói là nóng ruột
quá, không chờ được. Do vậy mà chị em đã gặp mặt, chuyện trò với nhau, và đến
khuya thứ tư 27-8-2003 thì Lili ra đi.
Đứa bé chưa tròn ba tuổi không thể
đặt ra câu chuyện với vài tình tiết có thật mà nó không biết. Phải chăng có sự
cảm ứng thiêng liêng giữa hai cô cháu ?
*********
Sự xuất hiện của "thế giới bên kia" dưới nhiều
trạng thái khác nhau đều được gọi là chuyện ma. Thế giới ma không được người
trần gian tôn trọng mấy. Người ta thường gọi ma là "con ma" , dù cho
đó là ma lớn ma bé, ma già hay ma trẻ. Tôi đã đọc và nghe kể nhiều chuyện ma li
kì đông tây kim cổ. Người viết và người kể đều đoan quyết là chuyện thật trăm
phần trăm. Chưa có một con ma nào xuất hiện một cách bình thường, nói chuyện
với chúng ta rõ ràng về thế giới bên kia. Vì vậy mà còn có nhiều nghi vấn về
chuyện ma.
Có ma hay không, đối với tôi, không thành vấn đề. Mỗi thế
giới đều có qui luật
sống của nó. Nếu mình không xâm phạm đến ai thì chẳng có ai xâm phạm đến mình.
Tôi tuyệt đối không tin những điều mê tín dị đoan. Nhưng về đời sống tâm linh
và siêu hình, tôi có niềm tin khá chắc chắn vào thuyết luân hồi, tái sinh. Đời
sống hiện hữu của anh là kết quả của tiền kiếp và là nguyên nhân của kiếp sau.
Chẳng ai có kinh nghiệm thực tiễn về việc này. Nhưng nếu ý thức một cách sâu
sắc về điều này,mọi người đều cố gắng sửa mình, lợi lạc cho kiếp sau có hay
không chưa biết, nhưng ít ra cũng làm cho đời sống tâm linh của mình thăng hoa,
hướng thượng.
Nguyễn Đức Giang