GIỚI THIỆU
Xin hân hạnh giới thiệu đến quý Thầy, Cô, quý anh chị Đồng Môn và quý Thân Hữu
Bút ký BÀI THÁNH CA BUỒN, tác giã Nhã Giang Thu Tâm. Câu chuyện về tình duyên bị trắc trở của người chị. Kết cuộc rất buồn. Xin cám ơn văn thi sĩ Nhã Giang Thu Tâm rất nhiều.
Trân trọng giới thiệu.
NHHN
BÀI THÁNH CA BUỒN
Nhã Giang Thu Tâm
Mùa GIÁNG SINH năm nay, tự nhiên tôi bị chìm trong những cảm xúc lạ thường. Có phải đến một số tuổi nào đó thì thường người ta hay suy nghĩ ngược về dòng quá khứ để ngậm ngùi để tiếc nuối hay suy tư… , nhất là một quá khứ nhiều biến động? Gần nửa thế kỷ đã qua, đủ thời gian để những kỷ niệm tưởng chừng sẽ phai nhạt dần theo đám bụi phủ, nhưng trong tôi giờ đây sao lại càng thêm đậm đà sâu sắc hơn. Tất cả những người tôi mong muốn được gặp lại giờ cũng đã quá xa xôi, hoài niệm lại để đắm hồn trong ước ao là điều không tưởng khiến tôi mệt nhoài bởi giấc ngủ chập chờn… Từng hình bóng cứ như cuốn phim trước mắt liên tục chuyển động, tôi nhớ nhất là một người, nhớ đến quay quắt người chị đáng thương của tôi.
“Chị tôi”. Vâng, hai từ này thật đơn giản với tất cả mọi người. Nhưng đây là hai từ ngữ sâu đậm nhất trong lòng tôi , vì ngoài Mẹ tôi ra chị là người kề cận và thương yêu tôi hết mực. Hai chữ “ chị tôi” in sâu trong tâm trí tôi với sự ngọt ngào thân thiết đến mấy chục năm vẫn còn nguyên vẹn, mỗi khi nghĩ đến là lòng tôi lại thấy vô cùng ấm áp. Chị Tuất chỉ hơn tôi bốn tuổi nhưng như một người mẹ thứ hai trong gia đình và riêng tôi là đứa em quyến luyến chị hơn cả. Ngay từ thuở nhỏ, vì hoàn cảnh gia đình khó khăn khi Ba vừa qua đời, chị mới xong Trung Học đã tự xin nghỉ học để ở nhà phụ giúp Mẹ buôn bán và lo việc nhà. Hai chị em cùng phòng nên tôi hay ríu rít kể cho chị nghe mọi chuyện, đồng thời cũng đã nhiều đêm lắng nghe chị thổ lộ tâm tư. Không biết có phải tôi vô tâm hay chưa đủ hiểu biết để cảm nhận những điều thầm kín của chị, vì thế tôi đã bất ngờ khi chuyện xảy ra thời gian sau đó…
Anh Lân không thể nói là đẹp trai trong mắt bọn con nít chúng tôi lúc đó, với nước da bánh mật và gương mặt xương khắc khổ thì chỉ trông dễ nhìn. Anh ít nói nhưng tánh tình vui vẻ với nụ cười thân thiện hiền lành luôn nở trên môi. Đặc biệt anh có đôi mắt to đen láy vô cùng đẹp như mắt con gái, thăm thẳm sâu và rất dịu dàng khi nhìn ai. Lúc ấy tôi còn nhỏ mà cũng cảm nhận được có cái gì đó phảng phất ẩn nấp trong đôi mắt anh. Gia đình anh là người quen thân với cha mẹ tôi từ ngày di cư vào Nam. Hai ông bà là người rất phúc hậu và vui vẻ với xóm giềng. Anh có cô em gái học chung với tôi một lớp nên hai gia đình càng thân hơn. Tôi và bọn trẻ trong xóm thường qua nhà để nhờ anh chỉ giúp bài toán khó hay để anh kể chuyện ma cho nghe, mặc dù tôi là đứa nhút nhát nhất đời, mỗi lần nghe kể chuyện đều chọn chỗ ngồi lọt thỏm vào giữa mấy đứa bạn, cả bọn vừa nghe vừa … bịt tai nhưng hai mắt khi thì nhắm hi hí, khi lại mở thật to để mường tượng cảnh con ma đang đến gần với cái miệng rộng toang hoác đỏ lòm nhe đôi hàm răng nanh nhọn hoắt …! Anh luôn bật cười trước hình ảnh con bé con ngộ nghĩnh (ám chỉ tôi ), vì không những bịt chặt tai mà tôi còn ôm cả khuôn mặt chỉ để he hé hai con mắt tròn xoe lọt qua kẽ mấy ngón tay bé nhỏ khi nghe đến chỗ rùng rợn… anh càng kiếm những chuyện lạnh gáy hơn cộng thêm điệu bộ nét mặt diễn tả làm bọn tôi đứa nào đứa nấy hét lên rồi co rúm cả người, càng lúc càng ngồi sát nhau hơn, vậy mà vẫn nhao nhao đòi anh kể tiếp chuyện rùng rợn cho nghe.
Hôm ấy, tôi đang chơi nhảy cò cò với lũ bạn thì được anh Lân kêu lại trao cho một chiếc phong bì nhỏ dán kín không đề tên người nhận, anh cúi xuống ghé tai dặn nhỏ tôi … Tôi tần ngần tiếc vì phải bỏ dở cuộc chơi nửa chừng nhưng lại không thể từ chối anh nên liền ba chân bốn cẳng chạy nhanh về trao ngay tận tay chị tôi . Ngày hôm sau lại đến phiên chị tôi nhờ … Tôi cứ chạy qua chạy lại giữa hai nhà, trong lòng không hề biết mình đã làm việc gì và cũng chưa hề có câu hỏi tại sao! (Tôi bị mang danh là con lật đật vì là con gái mà lúc nào tôi cũng chỉ lúp xúp chạy chứ không đi đứng bình thường được, mẹ tôi mắng hoài mà có chừa bỏ tật đó được đâu!).
Tôi vẫn thích thú những cơn mưa dầm dai dẳng của miền Cao nguyên đến mấy ngày đêm không dứt, cả bầu trời như thấp hẳn xuống với đám mây đen ùn ùn kéo đến che phủ làm cho mọi vật mờ ảo lung linh. Mưa tầm tã, xối xả mù mịt lối đi về, tiết lạnh do gió từ núi xa luồn về cộng những giọt nước hắt vào người nghe rờn rợn làn da. Bọn trẻ chúng tôi rất mê được đùa giỡn dưới mưa và chạy theo chí chóe dành nhau dẫm cho những cái bong bóng dễ thương kia xẹp xuống. Nước tung tóe ướt dầm từ đầu xuống chân với tiếng cười dòn tan của tuổi dại khờ vẫn thường trở về trong tâm trí tôi cho đến bây giờ mỗi khi ngồi trong nhà ngắm nhìn mưa rơi mau ngoài khung cửa kính.
Anh Lân đã đột nhiên vào quân trường Thủ Đức rồi sau đó thường xuyên vắng nhà, mẹ anh thường lo lắng và than thở với mẹ tôi, đáng ra anh là con trai độc nhất được quyền miễn dịch, nhưng không hiểu lý do gì anh lại cương quyết bỏ dở việc học ở năm thứ ba Đại Học Khoa học để tình nguyện đăng lính mặc cho gia đình can ngăn, mẹ anh khóc hết nước mắt để khuyên lơn cũng không làm anh thay đổi ý định. Bọn con nít chúng tôi như hụt hẫng vì buồn nhưng cũng mau quên bởi càng lên lớp lớn hơn càng nhiều bài vở làm bận rộn choán hết thời gian. Lâu lâu anh về phép thăm gia đình rồi lại biệt tăm, trong bộ quân phục màu xanh lá rừng trông anh mất đi hoàn toàn vẻ thư sinh ngày trước, làn da sạm nắng đen cháy và có vẻ oai phong khỏe mạnh hơn, dù trông anh ốm đi hẳn. Chúng tôi đã có ít nhiều sự ngượng ngùng khi đối diện, không biết có phải do sự xa cách lâu quá hay đã thay đổi trong tâm lý con người. Thời gian cứ thế trôi nhanh không biết bao lâu, đám trẻ chúng tôi lớn dần theo năm tháng và cũng dần cách xa nhau bởi việc học hay công việc làm.
Giờ đây không còn những buổi đùa giỡn dưới mưa, tôi hay viện cớ đi ra ngoài sau những cơn mưa dai dẳng để được che dù lang thang trên con đường dốc nhỏ, lắng nghe từng giọt nước từ trên tán lá cây rơi xuống tán dù mà thầm đếm nhịp chân bước đi… sau đó về trùm mền nằm nghe nhạc. Thời gian cứ trôi đi không biết bao lâu, tôi vô tư lự lớn dần lên mà không để ý đến nhiều phức tạp của cuộc sống quanh mình và quanh những người thân yêu của tôi.…Mỗi mùa mưa đến, con đường trước mặt nhà vắng ngắt loang loáng ướt soi bóng hàng cây hai bên lề, vẫn những vũng chứa đầy bong bóng nước nổi bềnh bồng quen thuộc nhưng tuổi thơ của tôi đã ở lại nơi khung trời nào xa lắc …Tôi đã là cô con gái trong tuổi dậy thì, từ lúc nào bỗng trở nên ít nói hẳn và hay e thẹn, hay né tránh trước những chàng trai dù quen hay lạ.
Một đêm tháng Mười Hai năm đó, chỉ trước Giáng Sinh một tuần lễ. Quanh phố những gia đình Công giáo đã giăng đèn nhấp nháy quanh những hang đá bằng giấy sơn đen trông thật đẹp. Mới có hơn năm giờ chiều mà bên ngoài trời đã tối đen, đột nhiên một cơn mưa trái mùa kéo tới rơi rào rào trên mái tôn, thỉnh thoáng tiếng ầm ầm giận dữ của sấm sét chạy ngang làm lóe lên ánh chớp lòa qua khe cửa sổ. Tôi sợ mưa hắt vào ướt tấm màn che nên vào phòng ngủ khép chặt cửa sổ thì... đột nhiên sững người, trên chiếc giường ở góc nhà nghe tiếng khóc rấm rứt nho nhỏ dưới chiếc mền mỏng che kín thân hình gầy gò của chị tôi. Tôi hoảng hốt khựng lại lắng tai nghe kỹ rồi lại gần ôm choàng lấy đôi vai đang run rẩy theo từng tiếng nấc:
- “Có chuyện gì vậy chị Hai?”
Chị tôi lắc đầu trả lời “không có gì” giọng nói nghẹn ngào. Tôi cứ ôm chị yên lặng, trong lòng rộn lên niềm thương cảm và tự nhiên những giọt nước mắt cũng ứa ra, tôi nức nở theo chị như mình chính là người đang chịu điều gì oan ức hay đau khổ lắm. Tựa đã vơi bớt nỗi niềm, một lúc sau chị ngưng tiếng khóc mở tấm mền để lộ ra bộ mặt phờ phạc tái xanh, đôi mắt còn ngấn lệ rưng rưng mọng đỏ. Tôi đưa tay chùi nhanh mắt:
- “Chị sao vậy, có đau ốm gì không, em đi lấy thuốc cho chị nha?”
“Chị tôi”. Vâng, hai từ này thật đơn giản với tất cả mọi người. Nhưng đây là hai từ ngữ sâu đậm nhất trong lòng tôi , vì ngoài Mẹ tôi ra chị là người kề cận và thương yêu tôi hết mực. Hai chữ “ chị tôi” in sâu trong tâm trí tôi với sự ngọt ngào thân thiết đến mấy chục năm vẫn còn nguyên vẹn, mỗi khi nghĩ đến là lòng tôi lại thấy vô cùng ấm áp. Chị Tuất chỉ hơn tôi bốn tuổi nhưng như một người mẹ thứ hai trong gia đình và riêng tôi là đứa em quyến luyến chị hơn cả. Ngay từ thuở nhỏ, vì hoàn cảnh gia đình khó khăn khi Ba vừa qua đời, chị mới xong Trung Học đã tự xin nghỉ học để ở nhà phụ giúp Mẹ buôn bán và lo việc nhà. Hai chị em cùng phòng nên tôi hay ríu rít kể cho chị nghe mọi chuyện, đồng thời cũng đã nhiều đêm lắng nghe chị thổ lộ tâm tư. Không biết có phải tôi vô tâm hay chưa đủ hiểu biết để cảm nhận những điều thầm kín của chị, vì thế tôi đã bất ngờ khi chuyện xảy ra thời gian sau đó…
Anh Lân không thể nói là đẹp trai trong mắt bọn con nít chúng tôi lúc đó, với nước da bánh mật và gương mặt xương khắc khổ thì chỉ trông dễ nhìn. Anh ít nói nhưng tánh tình vui vẻ với nụ cười thân thiện hiền lành luôn nở trên môi. Đặc biệt anh có đôi mắt to đen láy vô cùng đẹp như mắt con gái, thăm thẳm sâu và rất dịu dàng khi nhìn ai. Lúc ấy tôi còn nhỏ mà cũng cảm nhận được có cái gì đó phảng phất ẩn nấp trong đôi mắt anh. Gia đình anh là người quen thân với cha mẹ tôi từ ngày di cư vào Nam. Hai ông bà là người rất phúc hậu và vui vẻ với xóm giềng. Anh có cô em gái học chung với tôi một lớp nên hai gia đình càng thân hơn. Tôi và bọn trẻ trong xóm thường qua nhà để nhờ anh chỉ giúp bài toán khó hay để anh kể chuyện ma cho nghe, mặc dù tôi là đứa nhút nhát nhất đời, mỗi lần nghe kể chuyện đều chọn chỗ ngồi lọt thỏm vào giữa mấy đứa bạn, cả bọn vừa nghe vừa … bịt tai nhưng hai mắt khi thì nhắm hi hí, khi lại mở thật to để mường tượng cảnh con ma đang đến gần với cái miệng rộng toang hoác đỏ lòm nhe đôi hàm răng nanh nhọn hoắt …! Anh luôn bật cười trước hình ảnh con bé con ngộ nghĩnh (ám chỉ tôi ), vì không những bịt chặt tai mà tôi còn ôm cả khuôn mặt chỉ để he hé hai con mắt tròn xoe lọt qua kẽ mấy ngón tay bé nhỏ khi nghe đến chỗ rùng rợn… anh càng kiếm những chuyện lạnh gáy hơn cộng thêm điệu bộ nét mặt diễn tả làm bọn tôi đứa nào đứa nấy hét lên rồi co rúm cả người, càng lúc càng ngồi sát nhau hơn, vậy mà vẫn nhao nhao đòi anh kể tiếp chuyện rùng rợn cho nghe.
Hôm ấy, tôi đang chơi nhảy cò cò với lũ bạn thì được anh Lân kêu lại trao cho một chiếc phong bì nhỏ dán kín không đề tên người nhận, anh cúi xuống ghé tai dặn nhỏ tôi … Tôi tần ngần tiếc vì phải bỏ dở cuộc chơi nửa chừng nhưng lại không thể từ chối anh nên liền ba chân bốn cẳng chạy nhanh về trao ngay tận tay chị tôi . Ngày hôm sau lại đến phiên chị tôi nhờ … Tôi cứ chạy qua chạy lại giữa hai nhà, trong lòng không hề biết mình đã làm việc gì và cũng chưa hề có câu hỏi tại sao! (Tôi bị mang danh là con lật đật vì là con gái mà lúc nào tôi cũng chỉ lúp xúp chạy chứ không đi đứng bình thường được, mẹ tôi mắng hoài mà có chừa bỏ tật đó được đâu!).
Tôi vẫn thích thú những cơn mưa dầm dai dẳng của miền Cao nguyên đến mấy ngày đêm không dứt, cả bầu trời như thấp hẳn xuống với đám mây đen ùn ùn kéo đến che phủ làm cho mọi vật mờ ảo lung linh. Mưa tầm tã, xối xả mù mịt lối đi về, tiết lạnh do gió từ núi xa luồn về cộng những giọt nước hắt vào người nghe rờn rợn làn da. Bọn trẻ chúng tôi rất mê được đùa giỡn dưới mưa và chạy theo chí chóe dành nhau dẫm cho những cái bong bóng dễ thương kia xẹp xuống. Nước tung tóe ướt dầm từ đầu xuống chân với tiếng cười dòn tan của tuổi dại khờ vẫn thường trở về trong tâm trí tôi cho đến bây giờ mỗi khi ngồi trong nhà ngắm nhìn mưa rơi mau ngoài khung cửa kính.
Anh Lân đã đột nhiên vào quân trường Thủ Đức rồi sau đó thường xuyên vắng nhà, mẹ anh thường lo lắng và than thở với mẹ tôi, đáng ra anh là con trai độc nhất được quyền miễn dịch, nhưng không hiểu lý do gì anh lại cương quyết bỏ dở việc học ở năm thứ ba Đại Học Khoa học để tình nguyện đăng lính mặc cho gia đình can ngăn, mẹ anh khóc hết nước mắt để khuyên lơn cũng không làm anh thay đổi ý định. Bọn con nít chúng tôi như hụt hẫng vì buồn nhưng cũng mau quên bởi càng lên lớp lớn hơn càng nhiều bài vở làm bận rộn choán hết thời gian. Lâu lâu anh về phép thăm gia đình rồi lại biệt tăm, trong bộ quân phục màu xanh lá rừng trông anh mất đi hoàn toàn vẻ thư sinh ngày trước, làn da sạm nắng đen cháy và có vẻ oai phong khỏe mạnh hơn, dù trông anh ốm đi hẳn. Chúng tôi đã có ít nhiều sự ngượng ngùng khi đối diện, không biết có phải do sự xa cách lâu quá hay đã thay đổi trong tâm lý con người. Thời gian cứ thế trôi nhanh không biết bao lâu, đám trẻ chúng tôi lớn dần theo năm tháng và cũng dần cách xa nhau bởi việc học hay công việc làm.
Giờ đây không còn những buổi đùa giỡn dưới mưa, tôi hay viện cớ đi ra ngoài sau những cơn mưa dai dẳng để được che dù lang thang trên con đường dốc nhỏ, lắng nghe từng giọt nước từ trên tán lá cây rơi xuống tán dù mà thầm đếm nhịp chân bước đi… sau đó về trùm mền nằm nghe nhạc. Thời gian cứ trôi đi không biết bao lâu, tôi vô tư lự lớn dần lên mà không để ý đến nhiều phức tạp của cuộc sống quanh mình và quanh những người thân yêu của tôi.…Mỗi mùa mưa đến, con đường trước mặt nhà vắng ngắt loang loáng ướt soi bóng hàng cây hai bên lề, vẫn những vũng chứa đầy bong bóng nước nổi bềnh bồng quen thuộc nhưng tuổi thơ của tôi đã ở lại nơi khung trời nào xa lắc …Tôi đã là cô con gái trong tuổi dậy thì, từ lúc nào bỗng trở nên ít nói hẳn và hay e thẹn, hay né tránh trước những chàng trai dù quen hay lạ.
Một đêm tháng Mười Hai năm đó, chỉ trước Giáng Sinh một tuần lễ. Quanh phố những gia đình Công giáo đã giăng đèn nhấp nháy quanh những hang đá bằng giấy sơn đen trông thật đẹp. Mới có hơn năm giờ chiều mà bên ngoài trời đã tối đen, đột nhiên một cơn mưa trái mùa kéo tới rơi rào rào trên mái tôn, thỉnh thoáng tiếng ầm ầm giận dữ của sấm sét chạy ngang làm lóe lên ánh chớp lòa qua khe cửa sổ. Tôi sợ mưa hắt vào ướt tấm màn che nên vào phòng ngủ khép chặt cửa sổ thì... đột nhiên sững người, trên chiếc giường ở góc nhà nghe tiếng khóc rấm rứt nho nhỏ dưới chiếc mền mỏng che kín thân hình gầy gò của chị tôi. Tôi hoảng hốt khựng lại lắng tai nghe kỹ rồi lại gần ôm choàng lấy đôi vai đang run rẩy theo từng tiếng nấc:
- “Có chuyện gì vậy chị Hai?”
Chị tôi lắc đầu trả lời “không có gì” giọng nói nghẹn ngào. Tôi cứ ôm chị yên lặng, trong lòng rộn lên niềm thương cảm và tự nhiên những giọt nước mắt cũng ứa ra, tôi nức nở theo chị như mình chính là người đang chịu điều gì oan ức hay đau khổ lắm. Tựa đã vơi bớt nỗi niềm, một lúc sau chị ngưng tiếng khóc mở tấm mền để lộ ra bộ mặt phờ phạc tái xanh, đôi mắt còn ngấn lệ rưng rưng mọng đỏ. Tôi đưa tay chùi nhanh mắt:
- “Chị sao vậy, có đau ốm gì không, em đi lấy thuốc cho chị nha?”
- “Chị không sao đâu… anh Lân vừa tử trận em à!”
Một luồng điện chạy qua cơ thể làm rờn rợn da thịt khiến tôi rùng mình, rất bất ngờ nhưng kịp hỏi:
- “Ủa sao chị biết”?
Chị nhìn tôi với ánh mắt buồn thăm thẳm, yên lặng vài giây rồi bắt đầu kể… Thì ra một thời gian dài là người liên lạc đưa thư qua lại giữa anh Lân và chị, bây giờ tôi mới biết mình đã biến thành con chim xanh từ lúc nào không hay! Hèn gì mấy năm trời ở chung phòng tôi thấy chị tôi vui ra mặt, hay cười nói ca hát nho nhỏ suốt ngày, đêm thì thức thật khuya hí hoáy viết gì đó… Rồi dạo sau này chị lại hay buồn bã, khi hoàng hôn rơi xuống chị thường dựa cửa thẫn thờ ngó mông ngoài xa. Sự thay đổi tâm trạng theo thời gian tính của chị không một ai trong gia đình để ý tới. Tôi tự trách mình quá vô tâm, lúc này càng thấy thương chị tôi hơn. Theo lời chị kể, anh Lân và chị đã yêu nhau cả mấy năm nay từ lúc anh đang còn là sinh viên. Anh định ra trường sẽ xin cưới chị nhưng mẹ anh thuộc kiểu người xưa, bà nói đã hứa hôn cho anh cùng một cô gái nào đó mà anh chưa từng quen biết từ khi anh mới sinh ra. Anh Lân cố gắng thuyết phục mẹ nhưng bà không đổi ý, nhất là càng khó khăn hơn khi gia đình anh với gia đình tôi lại khác đạo. Anh biết cuộc tình sẽ không thuận lợi vì sự cương quyết của mẹ mình, đó là lý do anh bỏ học đăng lính để tỏ lòng phản đối. Sau khi anh đi một thời gian, mẹ anh có hối hận nhưng bây giờ thì không còn kịp nữa, anh đã vĩnh viễn đi thật xa!
Hai người đàn bà cùng đau khổ đến gục ngã vì thương yêu anh, mẹ anh đổ bệnh nặng vài tháng sau thì qua đời. Còn riêng chị Hai tôi đâm ra ngơ ngẩn từ ngày đưa anh ra nghĩa trang lần cuối. Nhìn chị mình xác xơ héo rũ không còn sức sống, lần đầu tiên trong đời tôi thấy thù ghét chiến tranh. Dù tiếng súng và bom nổ còn ở mãi nơi xa nào đó, nhưng âm vang dội lại đã tàn phá nát tan từ tâm hồn đến thể xác người chị thân yêu của tôi, biến chị trở thành một con người khác hoàn toàn. Chị hay cáu gắt, hay cười khóc bất chợt chẳng cần lý do như cơn mưa rào mùa Hạ của Cao Nguyên. Tôi đã đủ lớn để cảm nhận, cũng như biết đau theo nỗi đau của chị tôi. Tình yêu của chị dành cho anh Lân quá nặng, có lẽ chị sẽ mang theo hình ảnh của người yêu trong suốt quãng đời còn lại của mình. Mấy năm sau mẹ tôi ép gả chị lấy chồng liền gặp sự phản đối mãnh liệt ở chị, nhưng cuối cùng đành phải vâng lời mẹ. Chỉ vài năm thôi, hậu quả là chị và anh rể tôi phải chia tay ngay cả khi đã có đứa con trai gần 2 tuổi… bởi vì chị vẫn còn nguyên là chị của mấy năm xưa đang để tang người tình!
Bao nhiêu năm trôi qua rồi, chiến tranh đã lùi sâu trong quá khứ xa vời nhưng như một thói quen không thể thiếu, ngoài việc thăm viếng hàng tháng và dẫu đường đi khó khăn trở ngại, cứ mỗi mùa Giáng Sinh về chị tôi lại một mình ôm hoa trái đến ngồi cả mấy tiếng đồng hồ bên ngôi mộ người yêu xưa. Ngôi mộ không còn được để lá cờ Vàng nho nhỏ bên cạnh tấm hình có nụ cười buồn của anh Lân, thay vào đó là hình khắc trái tim có chữ cái tên của anh và chị tôi quấn quýt vào nhau... Tình yêu trong lòng chị vẫn bất diệt dù nay mái tóc chị đã bạc phơ, tấm lưng chị đã còng theo thời gian và tuổi tác, còn anh Lân thì vẫn trẻ trung oai dũng đang âu yếm đứng chờ đón bước chân chậm chạp của chị tôi đến gần hơn… Bài Thánh ca buồn lại vang lên đâu đó trong không gian yên tĩnh cho giọt lệ trên mắt chị tôi thêm long lanh trong nắng nhạt…
Giáng Sinh 2017
Nhã Giang Thu Tâm
Một luồng điện chạy qua cơ thể làm rờn rợn da thịt khiến tôi rùng mình, rất bất ngờ nhưng kịp hỏi:
- “Ủa sao chị biết”?
Chị nhìn tôi với ánh mắt buồn thăm thẳm, yên lặng vài giây rồi bắt đầu kể… Thì ra một thời gian dài là người liên lạc đưa thư qua lại giữa anh Lân và chị, bây giờ tôi mới biết mình đã biến thành con chim xanh từ lúc nào không hay! Hèn gì mấy năm trời ở chung phòng tôi thấy chị tôi vui ra mặt, hay cười nói ca hát nho nhỏ suốt ngày, đêm thì thức thật khuya hí hoáy viết gì đó… Rồi dạo sau này chị lại hay buồn bã, khi hoàng hôn rơi xuống chị thường dựa cửa thẫn thờ ngó mông ngoài xa. Sự thay đổi tâm trạng theo thời gian tính của chị không một ai trong gia đình để ý tới. Tôi tự trách mình quá vô tâm, lúc này càng thấy thương chị tôi hơn. Theo lời chị kể, anh Lân và chị đã yêu nhau cả mấy năm nay từ lúc anh đang còn là sinh viên. Anh định ra trường sẽ xin cưới chị nhưng mẹ anh thuộc kiểu người xưa, bà nói đã hứa hôn cho anh cùng một cô gái nào đó mà anh chưa từng quen biết từ khi anh mới sinh ra. Anh Lân cố gắng thuyết phục mẹ nhưng bà không đổi ý, nhất là càng khó khăn hơn khi gia đình anh với gia đình tôi lại khác đạo. Anh biết cuộc tình sẽ không thuận lợi vì sự cương quyết của mẹ mình, đó là lý do anh bỏ học đăng lính để tỏ lòng phản đối. Sau khi anh đi một thời gian, mẹ anh có hối hận nhưng bây giờ thì không còn kịp nữa, anh đã vĩnh viễn đi thật xa!
Hai người đàn bà cùng đau khổ đến gục ngã vì thương yêu anh, mẹ anh đổ bệnh nặng vài tháng sau thì qua đời. Còn riêng chị Hai tôi đâm ra ngơ ngẩn từ ngày đưa anh ra nghĩa trang lần cuối. Nhìn chị mình xác xơ héo rũ không còn sức sống, lần đầu tiên trong đời tôi thấy thù ghét chiến tranh. Dù tiếng súng và bom nổ còn ở mãi nơi xa nào đó, nhưng âm vang dội lại đã tàn phá nát tan từ tâm hồn đến thể xác người chị thân yêu của tôi, biến chị trở thành một con người khác hoàn toàn. Chị hay cáu gắt, hay cười khóc bất chợt chẳng cần lý do như cơn mưa rào mùa Hạ của Cao Nguyên. Tôi đã đủ lớn để cảm nhận, cũng như biết đau theo nỗi đau của chị tôi. Tình yêu của chị dành cho anh Lân quá nặng, có lẽ chị sẽ mang theo hình ảnh của người yêu trong suốt quãng đời còn lại của mình. Mấy năm sau mẹ tôi ép gả chị lấy chồng liền gặp sự phản đối mãnh liệt ở chị, nhưng cuối cùng đành phải vâng lời mẹ. Chỉ vài năm thôi, hậu quả là chị và anh rể tôi phải chia tay ngay cả khi đã có đứa con trai gần 2 tuổi… bởi vì chị vẫn còn nguyên là chị của mấy năm xưa đang để tang người tình!
Bao nhiêu năm trôi qua rồi, chiến tranh đã lùi sâu trong quá khứ xa vời nhưng như một thói quen không thể thiếu, ngoài việc thăm viếng hàng tháng và dẫu đường đi khó khăn trở ngại, cứ mỗi mùa Giáng Sinh về chị tôi lại một mình ôm hoa trái đến ngồi cả mấy tiếng đồng hồ bên ngôi mộ người yêu xưa. Ngôi mộ không còn được để lá cờ Vàng nho nhỏ bên cạnh tấm hình có nụ cười buồn của anh Lân, thay vào đó là hình khắc trái tim có chữ cái tên của anh và chị tôi quấn quýt vào nhau... Tình yêu trong lòng chị vẫn bất diệt dù nay mái tóc chị đã bạc phơ, tấm lưng chị đã còng theo thời gian và tuổi tác, còn anh Lân thì vẫn trẻ trung oai dũng đang âu yếm đứng chờ đón bước chân chậm chạp của chị tôi đến gần hơn… Bài Thánh ca buồn lại vang lên đâu đó trong không gian yên tĩnh cho giọt lệ trên mắt chị tôi thêm long lanh trong nắng nhạt…
Giáng Sinh 2017
Nhã Giang Thu Tâm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét