Thứ Ba, 12 tháng 12, 2017

Dã Quỳ Mùa Hoa Nở

GIỚI THIỆU
Xin hân hạnh giới đến quý Thầy, Cô, quý anh chị Đồng Môn và quý Thân Hữu
Tùy bút DÃ QUỲ MÙA HOA NỞ, tác giả Nhã Giang Thu Tâm. Văn thi sĩ Nhã Giang Thu Tâm là cây viết rất quen thuộc, chị đã đóng góp nhiều tác phẩm thơ, văn cho diễn đàn NHHN. Xin cám ơn thân hữu Nhã Giang Thu Tâm rất nhiều.
Trân trọng giới thiệu.
NHHN



Buổi sáng trời mùa Thu Đà Lạt có nắng nhạt mênh mang tỏa rộng khắp trên cánh đồng bát ngát. Cơn gió nhẹ thổi qua những làn hơi lành lạnh. Bước chân thả dài trên triền dốc vắng, Khánh Vy đi ngang qua một vùng chói chang hoa dã qùy. Từng cánh hoa rung rinh trong gió sớm còn đọng long lanh giọt sương đêm chưa kịp tan. Nàng dừng chân, đứng trên dốc cao nhìn xuống con đèo không cao lắm nhưng ngoằn ngoèo uốn lượn theo hình zic zăc ngộ nghĩnh.

Đưa tầm mắt xuống dưới thấp nữa, qua bên kia sườn núi xa xa, những vệt hoa qùy vàng như nổi bật hơn giữa rừng thông xanh mướt. Dã Qùy mọc đầy chen chúc nhau hàng hàng lớp lớp như sóng lượn hai bên đường kéo dài xuống triền dốc. Đang đầu mùa nên hoa rực rỡ đua nhau khoe sắc . Loài hoa chỉ nở vào cuối năm khi thời tiết báo hiệu mùa khô tới, loài cây có những hoa cánh to và chỉ một màu vàng duy nhất mọc rất khoẻ như lấn át tất cả mọi cây lá chung quanh. 

Nâng niu một đóa hoa trên tay, Khánh Vy đưa lên mũi và hít nhẹ. Hoa không có hương thơm như các loài hoa khác, chỉ là mùi ngai ngái quen thuộc thoang thoảng... Nàng chợt thấy một cảm xúc dâng tràn, bùi ngùi như được gặp gỡ lại một thứ gì qúy gía nhất tưởng như vuột mất đã lâu. 

Loài hoa hoang dại đơn sơ như con người của vùng núi đồi cao nguyên, dịu dàng thanh khiết như tâm hồn cô gái tuổi mới lớn chưa vướng chút bụi trần. Loài hoa đã một thời cho Khánh Vy nhiều dấu ấn khó phai, loài hoa kỷ niệm mối tình đầu thơ mộng nhưng không kém phần bi thương. Hồi tưởng lại ngày ấy…




Bốn cô gái trẻ dàn ngang trên con đường đất với dọc hai bên là hàng bông ngập màu sắc óng ánh trong nắng. Tất cả vừa cùng nhau đi hái hoa về, trên tay mỗi người ôm một bó dã qùy chúm chím nụ.

Kim An là cô gái xinh xắn có đôi bím tóc dài cột bằng cặp nơ màu hồng sặc sỡ, Kim An rất thẳng thắn vui tính, hát rất hay.  Trong bất cứ đám đông nào Kim An cũng tỏ ra là một hoạt náo viên gây sự chú ý của mọi người. Ngược lại, Mai Thoa có cặp mắt đẹp và buồn với hai hàng lông mi dài đen nhánh, tánh tình trầm lặng và nét mặt luôn mơ màng như suy tư điều gì. Có lẽ do hoàn cảnh gia đình bất hạnh nên ảnh hưởng đến tâm tư. 

Cha mẹ Mai Thoa ly dị khi cô còn nhỏ, mặc dù ở với Mẹ và được cưng chiều nhưng Mai Thoa vẫn luôn nghĩ là mình mồ côi cha! Tuy thế Kim An và Mai Thoa lại là hai người bạn rất khắng khít nhau, đến đâu mà thiếu một trong hai là họ nhất định không đi. Còn Thảo Hiền thì hoàn toàn An và Mai Thoa lại là hai người bạn rất khắng khít nhau, đến đâu mà thiếu một trong hai là họ nhất định không đi. Còn Thảo Hiền thì hoàn toàn trái ngược với cái tên, là một cô gái có dáng người thô như con trai, chiếc miệng rất xinh kèm theo hàm răng đẹp đều như bắp. 

Thảo Hiền có tánh tình ngỗ ngáo không biết sợ điều gì nhưng rất tốt bụng và sẵn sàng đứng ra bênh vực bạn bè như các bạn đặt cho biệt danh: “Quân tử Tàu”. Tuy thế nội tâm lại là một cô gái rất nhiều tình cảm, chỉ là người thân thiết nhất mới hiểu rõ tánh Thảo Hiền. Cuối cùng là Khánh Vy, người con gái có nét mặt hài hòa xinh xắn, tính tình là kết hợp của cả Mai Thoa lẫn Kim An. Lúc thì mít ướt, rất dễ xúc động trước mọi hoàn cảnh thương tâm. Lúc thì dịu dàng, khép kín trầm mặc tỏ ra nỗi buồn xa vắng, có khi lại sôi nổi khôi hài và nói những câu làm mọi người cười nghiêng ngả. 

Nàng có thêm nhiều tài nhỏ, rất khéo tay trong nhiều lãnh vực làm cho các bạn thích thú nên hay nhờ vả khi cần. Tất cả sự khác biệt lại hòa hợp nhau thành một nhóm bạn thân thiết không rời trong suốt bao nhiêu năm trời trên ghế nhà trường từ Trung cho đến Đại Học, dù mỗi người theo một phân khoa riêng. 

Chợt  Kim An cất tiếng hát trêu ghẹo cô bạn đang đi bên cạnh:

- Mai Thoa ơi, “Ngày mai đám cưới người ta, mà sao Sơn Nữ Phà Ca lại buồn...”

Nghe bạn đùa Mai Thoa chỉ cười mỉm không nói, đôi mắt nhìn xa xôi. Thấy vậy Kim An lại tiếp:

- Tội nghiệp cho những cánh hoa đã kém tươi vì người ôm hoa cứ ủ dột hoài,  thấy hoa của Thảo Hiền không kìa, tươi roi rói vì nàng đâu có biết buồn, hihi. 

Thảo Hiền nghe nhắc tới tên mình đưa mắt nhìn sang, Kim An chu đôi môi hướng về phía bạn cố nói thêm:

- Đúng hông Thảo  Hiền? Buồn làm chi em, mai anh về… 

Chưa hết hết câu thì Thảo Hiền đã chồm người qua nhanh tay giựt bó hoa của Kim An, hai người cười như nắc nẻ chạy đuổi nhau quên cả đường đi đang đổ dốc. Kim An cố rượt đuổi để lấy lại bó hoa trên tay của Thảo Hiền nhưng Thảo Hiền luôn né tránh được.  Không gian im ắng rộn ràng tiếng cười đùa của hai cô gái vô tư. Mai Thoa và Khánh Vy nhìn nhau cùng vui với sự nhí nhảnh của bạn. Bất ngờ, một chiếc xe jeep từ đàng sau chạy vượt lên trước mặt Khánh Vy và Mai Thoa rồi từ từ lao xuống con dốc, hai cô gái đứng nép sang bên đường nhìn theo. 

Chợt nghe tiếng hét thất thanh từ dưới dốc vọng lên làm mọi người sững sờ. Thảo Hiền và Kim An chạy đuổi nhau quên cả mình đang băng ngang đường nên chiếc xe jeep không thắng kịp. Tiếng xe thắng rít trên đường mang theo làn bụi mù phả đầy vào mặt ho sặc sụa, Kim An  bị hất  lên khỏi mặt đường nằm sõng soài. Những cánh hoa dã qùy tươi thắm vừa lấy lại được từ Thảo Hiền văng xa, bẹp dí tan nát dưới bánh xe nghiến phải. Các cô gái còn đang bàng hoàng, mấy người thanh niên trên chiếc xe đã nhào cả xuống miệng la hét :

- Đi giữa đường mà còn đùa nghịch, mau lên đưa cô ấy lên xe đi cấp cứu gấp.

- Các cô có ai đi theo không thì leo lên xe nhanh lên.

Ba cô gái còn lại mặt không còn chút máu, nước mắt dầm dề khóc không ra tiếng vất hết bông hoa đang cầm líu ríu leo lên xe, chen chúc nhau trong băng sau chiếc xe jeep dân sự có mấy thanh niên. Ngồi ôm chặt cô bạn  Kim An đang rên la đau đớn, chiếc áo dài trắng đã gần như bị nhuộm đỏ bởi đất bụi cao nguyên lẫn vết máu, vạt áo tơi tả... 

Khánh Vy run lập cập, xây xẩm mặt mày khi nhìn thấy vệt đỏ đang thấm dần ra nhỏ giọt xuống dưới sàn xe từ chỗ băng bó sơ sài nơi bắp chân Kim An. Một trong ba người thanh niên quay lại nói có ý trách móc:

- Các cô đi sao không nhìn đường xá vậy? Ngay khúc quẹo dốc nguy hiểm mà lại còn chạy nhảy đùa giỡn nữa. May mà xe đang đổ dốc nên chạy chậm, chứ nếu không thì xảy ra án mạng rồi còn gì!

Hỏi nhưng đoán biết trước câu trả lời, anh ta lại vội vàng tiếp liền:

- Tí nữa các cô nhớ cho chúng tôi địa chỉ liên lạc của gia đình cô... gì đây để chúng tôi trình bày mọi chuyện, cũng như để tiện việc lo thuốc thang.

Cả ba cái miệng cùng nhanh nhẩu bật lên tiếng:

- Dạ nó tên An, Kim An.

- Chúng tôi đang là sinh viên Đại Học Chiến tranh Chính Trị Đà Lạt.  Đây là Thứ, người đang lái xe ngồi cạnh tôi là Khoa, còn tôi là Thành. Ba thanh niên tự giới thiệu. Còn các cô tên gì? Các cô sống ở đây sao?

Cô bạn mau miệng nhất trong đám con gái không đợi nghe dứt câu hỏi:

- Dạ, không, em là Thảo Hiền, đây là Mai Thoa, nhỏ bị thương mấy anh đã biết tên rồi là Kim An.

Chỉ vào tôi nó nháy mắt lém lỉnh rồi nói một hơi: 
- Bốn đứa em từ Saigòn lên đây nghỉ hè. Hiện đang ở nhờ nhà Bác của Mai Thoa. Còn con bé hay nhõng nhẽo này tên Khánh Vy, biệt danh là Ái Khanh nhưng... chưa Hoàng Đế nào chấm trúng nó cả. Nó là đứa nhát cáy lại hay khóc nhè lắm, nhìn mắt nó đỏ quạch rồi kìa... 

Kim An đang ôm vết thương rên rỉ cũng phải bật cười quên cả đau đớn. Mặt Khánh Vy nóng rần, tức qúa muốn đánh Mai Thoa một cái thật đau cho bỏ cái tật tào lao. Vì hai tay đang bận ôm Kim An nên đành liếc xéo Mai Thoa, nàng hất mặt chu môi lên dọa bạn... Bất ngờ chạm phải ánh mắt tinh nghịch của người thanh niên được giới thiệu tên Thứ đang quay xuống nhìn, Khánh Vy lại xấu hổ đỏ mặt vội vàng thu hồi cái môi đang chu ra nửa chừng. Mai Thoa được thể cười khanh khách, mọi người cùng cười hòa theo làm không khí trên xe bớt căng thẳng hẳn. Kim An đã giảm dần tiếng rên... 

Mai Thoa, Thảo Hiền cùng Khánh Vy thường đến thăm Kim An với một bó hoa dã qùy vàng còn tươi nụ. Một buổi, trong hành lang bệnh viện nhỏ bé của vùng đồi núi cao nguyên chợt không hẹn mà gặp được ba người  thanh niên hôm xảy ra tai nạn, bất ngờ và cảm động hơn nữa là các anh cũng ôm theo một bó hoa dã qùy vàng... nói rằng đền lại bó hoa hôm trước đã bị dẫm nát. Những nụ cười thân thiện trong sáng cho các cô gái niềm vui ấm áp tin cậy. Trong số khuôn mặt thân thiện kia có một đôi mắt hiền hòa xa vắng và nụ cười mỉm nửa chừng khiến Khánh Vy xao xuyến. Trông anh có cái gì đó như trầm mặc ưu tư, ánh mắt thăm thẳm buồn…

Nàng chợt nhớ, hình như trong suốt thời gian lái xe chở mọi người đến Bệnh Viện hôm xảy ra tai nạn, anh chưa hề cất lên tiếng nói nào cả. Nay đối diện anh cũng chỉ gật đầu chào không nói, Khánh Vy vận dụng trí óc cố nhớ tên mà không được. Quên thật sự rồi, lúng túng không biết làm sao nàng đành đáp lại bằng cách cúi nhẹ đầu kèm theo nụ cười mỉm. 

Sau buổi thăm bệnh đó, Mai Thoa rất hoạt bát nhanh nhẹn đã lôi kéo tất cả đám con gái vào bao nhiêu cuộc vui chung với những người thanh niên mới quen biết. Họ đã có những buổi chơi đùa dã ngoại, leo trèo thăm thác Camly, vòng qua thác Prenn hay thơ thẩn bên bờ hồ thơ mộng, hoặc ngồi uống café trong nhà Thủy Tạ vừa ngắm cảnh vừa đàm luận về chương trình học và tương lai của mỗi người. Có ngày đi xa hơn, vượt qua những rừng thông và thung lũng sâu thăm thẳm với đường đèo uốn lượn quanh co có cả rừng dã qùy bát ngát vàng rực. 

Bao nhiêu hình ảnh đã được ghi lại và dấu vết những người thanh niên thiếu nữ vui nhộn ở khắp mọi nơi, những ngày vui một đời mãi nhớ mà nếu không có duyên gặp gỡ chắc chẳng bao giờ mấy chị em bạn gái Khánh Vy có được. Nụ cười mang cả vào trong giấc ngủ mê man của tuổi chưa bước vào đời. Và tiếng cười đến tận bệnh viện với Kim An, tinh thần Kim An cũng nhờ đó tươi tỉnh khiến vết thương hình như mau chóng lành hơn. Cô đã có thể chống nạng tập đi lại được với cái chân còn bó bột...

Thời gian qua đi nhanh qúa, hạn kỳ ba tháng nghỉ hè cũng chẳng còn bao nhiêu. Vì phải đưa Kim An trở về Saigon tịnh dưỡng thêm nên bốn người con gái phải từ gĩa. Cuộc chia tay để lại những ngậm ngùi lưu luyến trong lòng mọi người.




Một buổi sáng trong giờ nghỉ, Mai Thoa kéo Khánh Vy ra góc sân dúi vào tay nàng một lá thư. Phong bì không đề tên người gởi chỉ có vỏn vẹn nét bút nghiêng nghiêng nắn nót với hàng chữ: Mến gởi Khánh Vy.

Khánh Vy ngạc nhiên hỏi:

- Gì vậy Mai Thoa?

- Khánh Vy cứ đọc đi rồi biết, Mai Thoa chỉ có nhiệm vụ làm… chim xanh thôi! 
Khánh Vy níu Mai Thoa đưa trả lại lá thư.

- Sao Mai Thoa nhận thư mà không hỏi ý kiến Khánh Vy, Khánh Vy sợ lắm, không đọc đâu.

Mai Thoa choàng tay ôm vai Khánh Vy miệng liến láu:

- Tội nghiệp lắm, người này tỏ ra rất chân thành yêu mến Khánh Vy, nhưng ngại ngùng chưa dám thổ lộ. Khánh Vy suy nghĩ kỹ đi, đừng phụ lòng người ta nghe!

Nói vừa xong Mai Thoa chạy biến mất, Khánh Vy đứng ngẩn ngơ, tim đập liên hồi, vừa hồi hộp vừa sợ hãi “Ai vậy?” Câu hỏi cứ vang trong đầu nhưng không có can đảm mở thư ra xem ngay. Sợ các bạn biết sẽ bị chọc ghẹo, Khánh Vy trở về chỗ ngồi trong lớp rồi kẹp lá thư vào giữa trang sách. Cả buổi học cứ lo lắng bồi hồi đến nỗi không hiểu, không nhớ Cô giáo đang giảng bài hay nói gì...

Tình yêu của Hoàng Thứ và Khánh Vy bắt đầu như thế đó, nhẹ nhàng len lỏi từ lúc nào nhưng sâu đậm và nồng cháy trong lứa tuổi đôi mươi. Một cặp đôi tương xứng ý hợp tâm đầu và được cả hai bên gia đình tác thành chỉ đợi ngày Hoàng Thứ ra trường là tổ chức đám cưới. Những ngày trung tuần tháng Ba năm 1975 Hoàng Thứ còn đang cùng gia đình ở Đà Lạt lo sắp xếp mọi việc cho đám cưới sắp đến của hai người. Cặp tình nhân rộn ràng đón chờ ngày vui… Có ai ngờ biến cố xảy ra đã vĩnh viễn chia cắt đôi tình nhân. Miền Trung bị rơi vào tay Cộng sản và ngay sau khi CS cướp được từ Huế vào đến Đà Nẵng ngày 29 tháng 3 năm 1975 không người dân nào còn tự do ra khỏi thành phố được nữa. Ngày 5 tháng 4 năm 1975 họ đã tập trung tất cả số sĩ quan QLVNCH còn kẹt lại và đưa đi gọi là “tập trung cải tạo” bắt đầu cho những năm tháng đọa đày triền miên sau này, tiếc thay Ba của Hoàng Thứ nằm trong số Sĩ Quan xấu số ấy.

Trong lúc đó, chờ mãi tin Hoàng Thứ không được, Ba của Khánh Vy là nhân viên của tòa Đại Sứ Mỹ nên cả gia đình đã được lên máy bay rời khỏi Việt Nam trước khi Việt cộng vào chiếm miền Nam VN. Khánh Vy đau khổ điên cuồng mà không có cách nào báo cho Hoàng Thứ biết tin tức. Suốt mấy tháng trời nơi miền đất lạ cách nửa địa cầu với quê hương thân yêu, Khánh Vy bị dằn vặt đau khổ, nàng hoảng loạn tinh thần tự trách mình và trách cả Thứ. Khánh Vy tiếc cho anh mà cũng tiếc cho mối tình đầu yêu dấu, tiếc cho cánh hoa tình ái vừa chớm trổ búp đã nhanh chóng tàn phai. Tin tức về tất cả bạn bè đều chìm trong cơn bão nổi của bọn giặc đỏ hung tàn. Ái Khanh cùng gia đình phải dần hòa nhập vào đời sống mới nhưng lòng cô vẫn luôn mong ngóng một phép lạ xảy ra.

Ơn trên không hề đoái hoài đến dù hàng đêm Khánh Vy vẫn cầu nguyện. Năm năm rồi mười năm âm thâm trôi qua từ ngày chia tay Hoàng Thứ, trong sự tình cờ Khánh Vy đã liên lạc được với mấy người bạn học xưa. Được biết cô bạn Mai Thoa cùng gia đình đang ở Pháp và đã nối lại mối tình tưởng như đứt đoạn với Khoa sau một thời gian xa cách... Thảo Hiền đang yên vui trong vòng tay của một chàng Dược Sĩ bạn cùng trường khi đi tị nạn bên Na Uy. Còn  Kim An hiện thời rất hạnh phúc trong vai trò làm mẹ hai đứa con trai xinh xắn của Thành ở Tiểu bang Minesota. 

Duyên nợ đã như được sắp đặt sẵn cho hai cặp sau tai nạn ngày nào. Chỉ riêng Khánh Vy vẫn một mình sớm tối đi về cô đơn. Hình bóng người thanh niên có đôi mắt thăm thẳm đã nằm sâu trong tâm khảm nàng khó phai mờ. Anh vẫn bóng chim tăm cá mịt mờ không ai biết dù Khánh Vy và ba mẹ cô đã tìm đủ cách hỏi thăm nơi quê nhà của Hoàng Thứ. Khánh Vy chỉ là riêng của một Quân Vương không ngai vàng xa vắng. Không có ông Vua thì Ái khanh đâu còn ý nghĩa nữa! 

Thời gian đủ dài giúp cho tâm hồn Khánh Vy bình yên trở lại, mấy người em của nàng đã có gia đình riêng hết. Cha mẹ Khánh Vy đến tuổi hưu nên lui về giữ cháu nội ngoại. Từ ba năm nay Khánh Vy trở thành y tá của một bệnh viện trong thành phố, tuy chọn một nghề nhiều vất vả nhưng nhờ đó nàng thấy bớt trống trải và thời gian qua mau hơn. Thấy con gái cứ lủi thủi đi về đơn lẻ, cha mẹ ái ngại khuyên Khánh Vy nên chấp nhận làm dâu một gia đình người bạn xưa của ông bà nhưng nàng vẫn lắc đầu từ chối. Mùa hè này nàng đã quyết định trở về Việt Nam chung với cả gia đình cô bạn Kim An, Khánh Vy định trong khi vợ chồng Kim An bận rộn ở Saigon thì nàng sẽ lên Đà Lạt mang theo hy vọng nhỏ nhoi sẽ tìm lại chút dấu tích của người yêu. 

Khánh Vy một mình trở về Đà Lạt lòng bồi hồi đi tìm kỷ niệm xưa. Dò đường đi dần xuống phố, bước chân lạc lõng đưa nàng qua những con đường đầy hoa nở rực rỡ thật đẹp. Thành phố ngàn hoa vĩnh viễn còn đây mà người xưa nay ở tận phương nào… Ngọn đồi cao có những hàng thông với âm thanh rì rào cũng không còn nữa, tiếng chim hót nghe cũng khác lạ hay lòng Khánh Vy đang ngổn ngang một nỗi hụt hẫng bâng khuâng… 

Xa xa màu vàng rực rỡ cả một góc trời, mỗi năm cứ vào cuối Thu cũng là mùa hoa dã quỳ nở rộ chiếm lĩnh cả không gian, nỗi nhớ nhung dâng tràn khiến Khánh Vy bật kêu lên: “Hoàng Thứ ơi, anh đang ở đâu?” Khí hậu se se lạnh, sương sớm lan tỏa khắp núi đồi làm mờ ảo tất cả cảnh vật xung quanh.  Khó khăn lắm mới tìn ra căn nhà cũ của gia đình Hoàng Thứ, biết trước là hy vọng rất mỏng manh nhưng Khánh Vy cũng sững sờ khi hay tin nhà đã đổi chủ tự bao giờ, nàng hỏi thăm những người chung quanh cũng không ai biết một chút gì về gia đình chàng. 

Mấy khóm hoa Lưu Ly tím trồng ven bờ tường ngôi nhà mà ngày xưa Hoàng Thứ rất yêu quý chăm bón cẩn thận nay không còn nữa, như chủ nhân đã ra đi để lại lời nhắn lại đừng bao giờ quên chàng… 

Ai đã khiến xui cho Hoàng Thứ thích loại hoa Forget Me Not này để bây giờ Khánh Vy mãi không quên được màu hoa tím ngọt ngào yêu dấu, để nàng nhớ mãi bóng hình xưa…  

Đứng tần ngần một lúc dưới mái hiên nhà rồi  Khánh Vy cúi đầu quay bước, nàng kéo cao cổ áo che bớt cơn gió lạnh vừa ập tới.

Nép trong cánh cửa căn nhà mà Khánh Vy vừa hỏi thăm, có bóng dáng của người đàn ông trung niên với đôi mắt u buồn đang dõi theo bóng nàng, nét xúc động hiện rõ cùng giòng lệ đang lăn dài trên đôi má khắc khổ. 

Khi bóng Khánh Vy đã khuất ở nẻo đường, ông ta lê từng bước chân khập khễnh quay vào trong... 

Nhã Giang Thu Tâm
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét