Thứ Bảy, 30 tháng 8, 2025

Nguyễn Tất Nhiên: Giải Mã Cái Chết Cô Độc Tại Mỹ & Sự Thật Về "Thi Sĩ Điên" Lừng Lẫy Miền Nam

Thi nhân Nguyễn Tất Nhiên

NGUYỄN TẤT NHIÊN: GIẢI MÃ CÁI CHẾT CÔ ĐỘC TẠI MỸ&SỰ THẬT VỀ "THI SĨ ĐIÊN" LỪNG LẪY MIỀN NAM
Ánh Đèn Xưa


Thơ Nhạc Nửa khuya !!! ( Chỉ Có Một Thời !!! )

Riêng tặng cho 3 Ladies thích Thơ " Tự Do " như :

Nguyễn Thị Hiệp ở Úc 
Nguyễn Thi Thanh Dương ở Mỹ 
Nguyễn Thị Kim Loan ở Canada 

TQD 


Trân trọng
NHHN 

Kính mời quý vị theo dõi



Đưa Con Vào Đại Học

 

Hình minh họa

Chúng ta mỗi người một hoàn cảnh.
Kính mời quý anh chị nhớ về lúc
ba má... đưa ra bến xe, bến đò... để đi học "Đại học".
Kính chúc tất cả luôn may lành và hạnh phúc.
DTDB
 

  

ĐƯA CON VÀO ĐẠI HỌC

 

Ngoại đưa vào Đại học

Mẹ mười bảy trâm cài

Má hồng tuổi mật ngọt

Ngỡ ngàng đôi mắt nai


Sáng sương mai còn động

Phải qua mấy chặng đò

Xuồng nhẹ bơi trên sóng

Sắp xa nhà buồn so...


Lũ khủ ba bốn giỏ...

Áo quần, giầy, nón, khăn...

Cặp no tròn sách vở

Tụng đầy trái, thức ăn...


Mẹ đi nhà vắng vẻ

Từ học lớp vở lòng

Qua cầu tre lắt lẻo

Ngoại đưa rước sang sông


Nghẹn ngào ngoại vuốt tóc

“...Chăm chỉ học, con ngoan

Phải biết tự chăm sóc...

Nết na phải đàng hoàng...”


Mẹ đưa vào Đại học

Hai mươi mấy năm sau...

Con mười bảy tuổi ngọc

Xinh xinh đôi má đào


Trời trong, mây rạng rỡ

Phi trường chiều tiễn đưa

Lòng ngậm ngùi thương nhớ

Ngoại tiễn mẹ năm xưa...


Thời gian như gió lốc 

Ở đây ngại chi xa...

Rưng rưng con muốn khóc

Buồn thương... sắp xa nhà


Xứ người không chi thiếu

Túi, xách... chỉ đôi ba

Con ơi, con có hiểu...

Lòng mẹ đang xót xa!


“... Cố chuyên tâm đèn sách

Hãy quý tuổi học trò...

Phải giữ gìn tư cách...

Đừng để mẹ âu lo...”


Ngần ngại chầm chậm bước

Phi cơ... sẵn sàng rồi

Tương lai ở phía trước

Chỉ chờ con luyện tôi...


Đưa con vào Đại học

Từ nay xa cách xa...

Đã bảo con đừng khóc...

Mà mắt mẹ... lệ nhòa...

 

DƯ THỊ DIỄM BUỒN

Email: dtdbuon@hotmail.com

 


Bài Học Về Sự Biết Ơn!!!

 


BÀI HỌC VỀ SỰ BIẾT ƠN!!!
Lan Hòa biên dịch

Trên con đường mòn trở về từ khu nghỉ dưỡng, có một chiếc xe ô tô cao cấp bị hỏng và đỗ tại một thôn làng nọ.

Người chủ xe trong bộ đồ hàng hiệu đắt tiền, lo lắng hô hào mọi người xung quanh: 

- “Ai trong số mọi người sẵn sàng giúp tôi chui xuống hầm xe và vặn ốc?”

Hóa ra, ống dẫn xăng của xe có vấn đề. Xăng xe rò rỉ đã chảy xuống mặt đất, chỗ họ cách cây xăng gần nhất hàng trăm km, chả trách anh ta lo như kiến ​​trên chảo nóng.

Người vợ đứng bên cạnh chen giọng vào, nói: Nhất định phải có một giải thưởng lớn trao cho người nào dũng cảm.

Do đó, anh ta nhanh chóng lấy ra một món tiền lớn, tuyên bố:

-  “Ai giúp tôi chui xuống gầm xe và khóa ống dẫn xăng, số tiền này sẽ thuộc về người đó!”.

Một cậu bé trong đám đông chuẩn bị tiến đến, nhưng lại bị người bạn bên cạnh níu tay lại: Cậu đừng tin lời nhà giàu!

Nhưng lúc đó, cậu bé vẫn kiên quyết tiến đến, nói:

-  “Con tới đây”.

Thao tác rất đơn giản, cậu bé chui xuống hầm xe, chưa đầy một phút đã khóa được ống dẫn xăng. Sau đó, cậu bé bò ra khỏi hầm xe trước ánh nhìn mong đợi của mọi người.

Chủ xe chuẩn bị đưa số tiền cho đứa trẻ, nhưng người vợ ngăn lại: 

- “Anh thực sự muốn đưa số tiền lớn này cho cậu bé? Chúng ta chỉ cần đưa số tiền lẻ là được rồi”.

Sau đó, người chủ xe nhận tiền lẻ từ vợ, sau đó đưa cho cậu bé, cậu bé nhẹ nhàng lắc đầu.

Nghe thấy tiếng dị nghị của đám đông xung quanh, người chủ xe đành phải rút số tiền ban đầu ra, nhưng cậu bé vẫn cứ lắc đầu.

Người chủ xe lúc này có chút gì đó tức giận: 

- “Thằng bé này, dám chê ít hả? Dù sao cũng không thể đưa hơn được nữa đâu”.

Cậu bé nói: 

- “Không, con không có chê tiền ít, cô giáo của con nói, giúp đỡ người khác là không cần phần thưởng”.

Người chủ xe có chút khó hiểu: 

- " Vậy vì sao vẫn chưa chịu rời đi nữa hả?”

Cậu bé trả lời: 

- " Con chỉ đang đợi một lời cảm ơn từ chú mà thôi”.

Cảm ngộ: Sống trong đời sống cần có một tấm lòng, một tấm lòng để sẻ chia, thấu hiểu và giúp đỡ lẫn nhau những lúc hoạn nạn. Một trái tim lương thiện, có bao nhiêu tiền cũng sẽ không thể mua được.

Lan Hòa biên dịch
Nguồn: Secretchina – Wendy

Thân mến 
TQD


Tâm Nguyện Cuối Đời

 


TÂM NGUYỆN CUỐI ĐỜI
Lâm Hoài Vũ 

Trân trọng 
NHHN 

Người Dũng Cảm Nhất

 

Hình minh họa

NGƯỜI DŨNG CẢM NHẤT
Pane e Vino

Trong một quán ăn ven đường, khi những gã biker áo da với hình xăm và bộ râu rậm rạp đang ngồi quanh bàn, bỗng một cậu bé khoác áo choàng Superman ngược bước tới, tay cầm mảnh giấy nhàu nát. Trên đó nguệch ngoạc dòng chữ bằng nét trẻ con: “Đám tang của bố – cần những người đàn ông đáng sợ.” Đôi bàn tay nhỏ vẫn lem mực, ánh mắt sáng lên đầy quyết tâm. 

Giọng cậu run rẩy nhưng cứng rắn: “Mẹ cháu bảo không được hỏi các chú, nhưng mẹ khóc suốt. Ở trường, bọn bạn nói bố cháu sẽ không lên được thiên đường nếu không có những người đáng sợ bảo vệ.” Không gian chết lặng. Big Tom – cựu binh Afghanistan, nổi tiếng dữ dằn với hình xăm đầu lâu trên cổ – nhặt tờ giấy, nhìn vào những nét vẽ: quan tài nhỏ xíu được bao quanh bởi những chiếc mô-tô, phía dưới viết ngược dòng chữ PLEASE COME.

Ông hỏi khẽ, giọng bỗng chậm rãi và hiền đến lạ: “Mẹ con đâu rồi, nhóc?” Cậu bé chỉ tay ra cửa sổ, nơi một người phụ nữ ngồi gục đầu trong chiếc Toyota cũ kỹ. “Mẹ sợ các chú. Ai cũng sợ các chú. Vì thế cháu cần các chú.”

Có người trong quán cất tiếng: “Bố cháu tên gì?” 

Cậu bé ưỡn ngực, giọng rõ ràng: 

“Marcus Rivera. 

Bố cháu là cảnh sát. Một kẻ xấu đã bắn chết bố.” Sự im lặng càng nặng nề, vì giữa cảnh sát và biker từ lâu hay mâu thuẫn. Nhưng Tom khụy gối xuống, đôi mắt ngang tầm cậu bé. “Tên con là gì, Superman?” – “Miguel. Miguel Rivera.” – “Miguel Rivera à, hãy nói với mẹ rằng ngày mai, bố con sẽ có đoàn hộ tống lớn nhất, dữ dội nhất, để ông ấy yên nghỉ trong bình an.”

Sáng hôm sau, không chỉ có mười lăm người từ quán ăn, mà cả một chương hội đã kéo đến. Hơn bốn mươi chiếc Harley sáng bóng dưới nắng. Rồi kẻ từng là đối thủ truyền kiếp – Vipers, Sons of Odin – cũng xuất hiện. Lời cầu xin bằng mảnh giấy lem mực đã vượt qua thù hận, tập hợp cả những băng nhóm vốn chẳng đội trời chung.

Khi đoàn xe tang tiến đến nghĩa trang Riverside, cả trăm động cơ đồng loạt gầm vang, âm thanh hệt như một khúc thánh ca bằng thép. Họ xếp hàng đôi, mở đường cho chiếc xe tang và gia đình. Bên trong xe, Miguel dán mặt vào cửa kính, ánh mắt tròn xoe kinh ngạc. Người mẹ nấc nghẹn, bàn tay ôm miệng, không tin vào cảnh tượng trước mắt.

Tại huyệt mộ, cảnh sát trong lễ phục đứng đối diện biker áo da, không khí căng thẳng, nhưng không có xung đột. Họ chỉ lặng lẽ dựng thành một vòng tròn, quay lưng ra ngoài, như một bức tường sống che chở gia đình đang đau đớn.

Khi lễ kết thúc, Miguel bước đến, tay ôm lá cờ gấp gọn từ quan tài cha mình. Cậu đưa cho Tom, giọng vang rõ ràng: “Bố cháu là một người hùng. Bố bảo vệ mọi người. Hôm nay, các chú đã bảo vệ bố.” Tom, kẻ từng đi qua chiến trường và những trận ẩu đả không hề run sợ, nay đôi tay lại run rẩy khi nhận lấy lá cờ. Giọng ông nghẹn lại, đôi mắt đỏ hoe.

Cả đoàn biker rời nghĩa trang không ầm ầm náo động, mà từng chiếc xe nổ máy chậm rãi, âm thanh vang vọng như lời tiễn đưa trang nghiêm. Họ đến vì một lời cầu xin trẻ thơ, nhưng khi ra đi, tất cả đều biết rằng người dũng cảm nhất ngày hôm đó không phải là những gã đàn ông xăm trổ cưỡi Harley, mà là cậu bé Miguel Rivera trong chiếc áo choàng Superman ngược.

Pane e Vino


Vui Cười - Chòi Oi Chòi... Em Phải... KK...

 


Truyện Cười Thư Giãn - CHÒI OI CHÒI... EM PHÁI... KK...
Sưu Tầm

Hai vợ chồng trung niên nọ có 2 cô con gái xinh đẹp nhưng luôn luôn muốn có một đứa con trai.

Họ quyết định thử lần cuối điều họ ước ao.

Người vợ có bầu và sanh một bé trai khoẻ mạnh.

Ông bố mừng quá chạy hộc tốc đến bảo sanh viện để nhìn mặt đứa con trai mới sanh.

Ông ta bàng hoàng chưa bao giờ thấy một đứa bé xấu đau xấu đớn như vậy.

Ông ta nói với vợ:

- Không cách gì tôi là cha đứa bé này. Hãy nhìn 2 cô con gái đẹp đẽ mà tôi là bố xem! Bà có lần nào dan díu với ai sau lưng tôi không?

Bà vợ cười ngọt ngào:

- Lần này thì không!

( Sưu tầm ... bậy )

Thân mến 
TQD


Khúc Ca Trữ Tình CHIỀU THU ẤY - THƠ TUYẾT VÂN TRẦN - Điệu Nhạc RUMBA - ...


CA KHÚC CHIỀU THU ẤY

Thơ: Truyết Vân Trần
Nhạc: Phương Hoa
Trình bày: 
Thực hiện: Hoa Kỳ TV 

Trân trọng 
NHHN 

Kính mời quý vị thưởng thức




Bao Giờ Cho Thấy Lại Ngày Xưa

 


BAO GIỜ CHO THẤY LẠI NGÀY XƯA 
Vương Hoài Uyên

Đầu thập niên 70, tôi bước chân vào giảng đường Đại Học. Từ miền Trung vào, Sài Gòn đối với tôi như một miền đất hứa vừa hấp dẫn, vừa hứa hẹn những điều mới lạ.

Hồi đó, đậu được mảnh bằng Tú Tài toàn phần cũng khó như thi đậu vào một trường Đại Học lớn bây giờ. Cả lớp 60 học sinh chỉ đậu có sáu đứa. Chín mươi phần trăm phải thi lại vào kỳ hai.

Ở một thành phố nhỏ của miền Trung như quê tôi, con gái đỗ Tú Tài toàn phần có thể đếm trên đầu ngón tay.

Vào đến thành phố được mệnh danh là Hòn Ngọc Viễn Đông, tôi thấy cái gì cũng lạ lẫm. Từ những tòa nhà cao tầng, đến những con đường xe cộ tấp nập, đến những cô gái Sài Gòn ăn mặc theo mốt Hippy , rồi áo dài tay Raglan, mini jupe…

Ngày Văn Khoa khai giảng, số lượng sinh viên đông đến mức chóng mặt. Nữ sinh viên thì quá nhiều cô đẹp, cô nào cũng ăn diện ngất trời như đi dạ hội.

Sau này, tôi còn biết Đại Học Văn Khoa Sài Gòn cũng là nơi nhiều ca sỹ nổi tiếng thời đó đang theo học như Hoàng Oanh, Thanh Lan, Từ Dung… Và các nhạc sỹ như Trịnh Công Sơn, Từ Công Phụng… thỉnh thoảng vẫn thấy xuất hiện tại đây.

Ngay cả khí hậu Sài Gòn hồi đó cũng là một điều lạ lẫm. Những năm tháng đó chưa có biến đổi khí hậu như bây giờ. Trời nắng nóng quanh năm, thỉnh thoảng vào mùa Hè có những cơn mưa giông đến thật nhanh, thật ào ạt. Người đi đường chỉ cần tạt vào một mái hiên đứng trú mưa khoảng ba, bốn phút là cơn mưa dứt hẳn. Và nắng lại bừng lên chói chang gay gắt như chưa từng có cơn mưa bao giờ.

Mưa Sài Gòn khác hẳn với mưa miền Trung. Ngoài đó, mùa mưa kéo dài lê thê hết ngày nọ đến ngày kia, có khi kéo dài cả mươi ngày, tuần lễ là chuyện thường.

Đi học hầu như lúc nào cũng mang áo mưa, hai vạt áo dài trắng bao giờ cũng gấp lên, hai ống quần trắng bao giờ cũng buộc túm bằng hai sợi dây thun, nếu không muốn bị dính đầy bùn nước. Mùa lạnh, đi học sớm hai hàm răng đánh vào nhau lập cập, hai bàn tay tê cóng thu trong tà áo dài.

Vào Sài Gòn quanh năm không cần có áo mưa, cũng không cần mặc áo lạnh, tôi thấy hành trang đi học của mình đơn giản hơn nhiều.

Và những người bạn Sài Gòn học cùng giảng đường cho tôi cảm nhận tính cách người Nam hồn hậu tự nhiên, ít rào đón như người miền Trung.

Có khi họ giành chỗ cho bạn nhưng bạn chưa đến, họ vui vẻ vẫy tôi đến ngồi vào chỗ, khi thấy tôi đi trễ phải trải giấy dưới nền mà ngồi – chuyện thường ngày ở những giảng đường đông đúc như Văn Khoa Sài Gòn.

Nhà trọ cách trường không xa lắm, nên hàng ngày đi học tôi vẫn đi bộ.

Hôm nào cũng đi qua cầu Phan Thanh Giản, để đến trường.

Những hôm có thời khóa biểu học cả ngày, tôi mua một ổ bánh mì, một chai nước. Buổi trưa, bạn bè ở lại giảng đường khá đông, người nào cũng gặm bánh mì, nói chuyện rôm rả, rồi ngả lưng xuống ghế giảng đường. Trước giờ vào học không quên rải sách vở ở các dãy ghế có tay quay để giành chỗ cho bạn.

Hồi đó, không hiểu sao khu trung tâm Sài Gòn có một sức hấp dẫn kỳ lạ đối với tôi.

Từ Đại Học Văn Khoa ở đường Đinh Tiên Hoàng, tôi đi bộ xuống chợ Bến Thành, lang thang qua những con đường như Lê Thánh Tôn, Nguyễn Huệ. Lê Lợi… như thể phải đến đấy mới thấy được linh hồn Sài Gòn.

Đến trung tâm Sài Gòn, thế nào tôi cũng ghé vào nhà sách Khai Trí để thấy cả một thế giới tri thức của con người Đông Tây kim cổ.

Không có tiền mua thì tôi coi… cọp.

Rồi sà vào những đống hàng hóa bán solde đổ đống ven lề đường với vải vóc, giày dép…

Túi tiền sinh viên chỉ cho phép tôi mua những món hàng như thế.

Bây giờ nghĩ lại, tôi ngạc nhiên không hiểu sao ngày xưa mình lại có thể đi bộ khỏe thế. Có lẽ vì vui nên không thấy đường dài.

Một lần vào ngày Chủ Nhật, tôi đi xe Velo- Solex lên nhà một người chị ruột ở đường Lê Đại Hành. Lúc đi ngang qua Học Viện Quốc Gia Hành Chánh, do mất bình tĩnh khi tránh một người đi bộ ngang qua đường, tôi bị té xe ngã giữa đường, bị một vết thương rách da ở cằm. Mấy người dân sống ở gần đó chạy đến đưa dầu cho tôi thoa. Đau thì ít, sợ thì nhiều, tôi hoảng hốt chẳng biết phải làm gì.

Hồi đó, đâu có điện thoại để gọi người thân như bây giờ. Lúc đó, một anh thanh niên đi xe Honda dừng xe đỡ tôi dậy. Anh bảo tôi gởi tạm chiếc xe Velo cho một thanh niên đang ngồi sửa xe đạp ven đường trước Học Viện Quốc Gia Hành Chánh, để anh chở tôi đến bệnh viện may vết thương ở cằm. Tôi đã gởi xe cho anh thanh niên không hề quen biết này, mà không hề có chút nghi ngại để cho anh thanh niên kia chở đến bệnh viện.

Vị bác sĩ vừa may vết thương ở cằm tôi, vừa nói:

“Em mà không may chỗ vết thương này thì sẽ trở thành một cái sẹo to đấy.”

May xong vết thương, anh thanh niên tốt bụng kia lại chở tôi về chỗ cũ. Từ xa, tôi đã thấy chiếc xe Velo – Solex của tôi vẫn dựng bên đường.

Tôi cảm ơn hai người thanh niên không quen biết kia và nghĩ sao Sài Gòn lại có nhiều người tốt như vậy.

Nếu là người gian, anh thanh niên kia có thể thu dọn đồ nghề rồi mang luôn chiếc xe của tôi đi thì ai biết đâu mà tìm.

Hình ảnh hai con người tốt bụng đó vẫn mãi mãi ở trong ký ức tôi với lòng cảm mến và biết ơn sâu sắc.

Sau này, trải qua bao nhiêu năm, có dịp vào Sài Gòn đi ngang qua con đường Trần Quốc Toản, ngang qua Học Viện Quốc Gia Hành Chánh năm xưa, tôi vẫn nhớ về chuyện xưa với một chút ngậm ngùi dâu bể.

Bây giờ – mấy chục năm sau – khi đã sống định cư ở thành phố Sài Gòn, có dịp chứng kiến cảnh cướp giật, hôi của ngoài đường mỗi khi có tai nạn xảy ra, hoặc sự vô cảm, thờ ơ của người Sài Gòn mỗi khi có tai nạn thương tâm ngoài đường, tôi lại bồi hồi nhớ lại hình ảnh Sài Gòn năm xưa cách đây 50 năm, hơn nửa thế kỷ.

Mức độ văn minh hiện đại của cuộc sống tỷ lệ nghịch với sự băng hoại của thế thái nhân tình!

Hai người thanh niên tốt bụng ngày xưa bây giờ làm gì?

Ở đâu?

Còn sống hay đã chết?

Nếu còn sống, họ đã là những ông già trên dưới 80 tuổi.

“Những người muôn năm cũ
Hồn ở đâu bây giờ?”
(Vũ Đình Liên)

Trong lòng tôi, họ mãi mãi vẫn là biểu tượng cho một Sài Gòn nhân hậu năm xưa.

Vương Hoài Uyên


"Lấy Vợ Quá Lứa Cho Xong Chuyện", Ai Ngờ Tôi Trúng Số Độc Đắc Sau Đêm Tân Hôn

 

Hình minh họa 

"LẤY VỢ QUÁ LỨA CHO XONG CHUYỆN", AI NGỜ TÔI TRÚNG SỐ ĐỘC ĐẮC SAU ĐÊM TÂN HÔN
VietBF@ sưu tập 

Nhiều người bảo tôi "vớ đại" cô vợ muộn chồng là thiệt thân. Nhưng cuộc đời thật lạ, có những điều tưởng như là đánh liều, hóa ra lại là phần thưởng lớn nhất.

Tôi năm nay 34 tuổi, lấy vợ khi đã qua cái tuổi được xem là “hấp dẫn” trên thị trường hôn nhân. Không phải tôi không có ai để yêu, chỉ là yêu rồi... lại không cưới được. Người thì theo chồng sang nước ngoài, người thì đòi hỏi cao quá khiến tôi nản lòng. Bạn bè cùng trang lứa đã con bồng con bế từ lâu, tôi bị gán cho biệt danh "gã độc thân cố chấp". Mẹ tôi sốt ruột hơn ai hết. Hễ đi đâu có đám cưới là về lại giục: “Cưới đại ai đi, có vợ rồi thì mới yên ổn làm ăn”.

Thế là tôi quyết định... cưới vợ cho xong.

Người phụ nữ ấy là một cô gái cùng làng, hơn tôi hai tuổi, làm giáo viên mầm non. Cô ấy hiền lành, ít nói, sống kín tiếng, lâu nay vẫn bị gọi là “ế” dù xinh xắn, chỉ vì… quá lứa. 

Inline image

Gặp nhau đôi ba lần trong những buổi cưới hỏi, chạp giỗ, tôi ngỏ lời trong một phút ngẫu hứng nhưng chân thành. Không ngờ, cô ấy đồng ý, dù ánh mắt hôm đó chất chứa rất nhiều bối rối.

Lễ cưới diễn ra đơn giản, không quá rình rang, cũng chẳng có nhiều lời chúc tụng kiểu “đôi trẻ đẹp đôi”. Mọi người chỉ thì thầm: “Lấy nhau kiểu này chắc cũng chỉ để yên lòng cha mẹ”.

Nhưng rồi đêm tân hôn đến… và tôi nhận ra, tôi đã đánh liều mà trúng số độc đắc.

Cô ấy nấu một bữa cơm nhỏ trong ngày đầu tiên về nhà chồng. Không cầu kỳ, không sang trọng, nhưng mọi món ăn đều đậm đà và vừa vặn đến lạ. Nhìn tôi ăn ngon lành, cô ấy chỉ cười dịu dàng, ánh mắt thản nhiên như thể cô đã thuộc về nơi này từ lâu lắm rồi.

Khi chúng tôi nói chuyện, tôi ngạc nhiên nhận ra cô ấy là người hiểu chuyện và sâu sắc đến mức khiến tôi thấy mình còn quá non nớt. Cô ấy kể về những lần bị hỏi han, giục giã chuyện chồng con, kể bằng giọng nhẹ tênh nhưng mắt thì rưng rưng. Không một lời oán trách cuộc đời, chỉ toàn là những trải nghiệm được cất giữ gọn gàng trong lòng.

Tôi nằm bên người vợ “cưới cho xong chuyện” ấy mà thấy tim mình ấm đến lạ. Cô ấy không còn trẻ, nhưng sự từng trải, dịu dàng và lặng lẽ của cô ấy lại khiến tôi thấy được yêu, được che chở, được tin cậy. Tôi đã mất bao năm chạy theo những cuộc tình chóng vánh, những kỳ vọng vô vọng, để rồi cuối cùng mới hiểu: Hạnh phúc thật sự không nằm ở chỗ ta lấy người trẻ hay người đẹp, mà là lấy được người khiến ta thấy bình yên khi ở cạnh.

Sau kết hôn, cuộc sống của tôi như sang trang. Vợ tôi không giỏi nịnh nọt, không thích màu mè, nhưng trong nhà luôn ấm cúng và gọn gàng. Cô ấy không than vãn chuyện kiếm tiền, không đòi hỏi phải đi du lịch hay ăn nhà hàng mỗi cuối tuần. Nhưng mỗi sáng thức dậy, tôi có ly cà phê nóng; mỗi tối đi làm về, cơm luôn sẵn trên bàn, và một người bạn đời chờ mình bằng ánh mắt dịu dàng.

Chúng tôi chẳng cần nhiều lời yêu đương, chỉ cần những cái nắm tay thật chặt, những lần tựa vào nhau giữa cuộc đời bộn bề. Tôi đi làm có người chuẩn bị áo quần, về nhà có người nghe mình kể lể chuyện công việc. Lúc bệnh, có người nấu cháo, lúc vui, có người cùng chia sẻ. Cô ấy không bao giờ lớn tiếng với tôi, dù có giận cũng chỉ im lặng, rồi nhẹ nhàng nói ra. Cách cư xử ấy khiến tôi vừa nể, vừa yêu đến tận đáy lòng.

Tôi biết ơn cái ngày mình “liều mạng” lấy vợ quá lứa. Hóa ra, những người phụ nữ bị gọi là “ế”, là “quá lứa” ấy lại chính là những người đã học được cách yêu một người bằng sự chín chắn, bền bỉ và bao dung nhất. Nếu được quay lại, tôi vẫn sẽ chọn cô ấy, không phải vì “cho xong chuyện” nữa, mà là vì tôi may mắn tìm được cả một kho báu trong hình hài một người phụ nữ tưởng như bình thường.

Với tôi, cô ấy chính là “tấm vé số độc đắc” mà đời trao cho – một cách âm thầm nhưng đầy may mắn.

VietBF@ sưu tập 

Thân mến 
TQD

Sài Gòn Quen Quá, Lạ Sao

 


SÀI GÒN QUEN QUÁ, LẠ SAO
Tiểu Lục Thần Phong

Trời còn chưa mở mắt, phố phường đã nhộn nhịp lên đường, dòng người xe như dòng sông bất tận. Trước các quán ăn bình dân, quán cóc vỉa hè… người lao động, viên chức cấp thấp, học sinh… ngồi trên những chiếc ghế nhựa nho nhỏ làm tô hủ tíu, dĩa mì, bánh cuốn, bánh mì… nạp năng lượng để chuẩn bị cho một ngày mới. Những quán cóc bình dân dễ thương của dì Tư, cô Bảy, chú Út, anh Ba… cũng thân tình và chơn chất như người thân, đặc biệt là giá cả rẻ phù hợp với người bình dân.


Buổi sáng Sài Gòn mà không quất ly đen đá hay ly cà phê sữa đá to chà bá thì không phải là dân Sài Gòn. Ly đen đá màu cánh gián vừa ngọt vừa đắng và mát lạnh sảng khoái tâm thần. Sài Gòn nắng nóng, chỉ có trà đá, ly đen đá mới đã. Dĩ nhiên là không chỉ có trà đá hay đen đá mà có cả một rừng thức uống khác: Sâm bổ lượng, nước mát mía lau, rau má đậu xanh, nước mía, nha đam, hột sen… Người vội vã không kịp ngồi xuống để ăn uống thì treo tòng ten trên xe máy, vừa đi vừa uống cho đến sở làm là vừa.


Buổi trưa Sài Gòn nắng như nung, những bác tài xe ôm, xe ôm công nghệ… nằm gác chân lên xe máy ngủ chập chờn trong cái nắng phương Nam. Nắng Sài Gòn nói riêng, nắng miền Nam nói chung vàng rực rỡ như hoa muồng bao cạp, lại có lúc nắng sậm màu như thể mật ong. Người Sài Gòn quen với cái nắng bao đời nay rồi, nếu một ngày không có nắng e rằng chợt nhớ chợt thương. Sài Gòn còn sót những con đường như Bà Huyện Thanh Quan, Ngô Thời Nhiệm, Huyền Trân Công Chúa… xanh mướt mát rượi với những hàng cây hai bên đường, chỉ sợ một ngày nào đó người của các nhóm lợi ích lại cắt trụi như hàng cây dầu, cây sao, cây xà cừ… ở cảng Ba Son và những con đường khác. Sài Gòn mà không có cây xanh: me, dầu, sao, xà cừ… thì sẽ ra sao? Ta thật không thể hình dung, không dám mường tượng.


Sài Gòn quen lắm nhưng Sài Gòn cũng lạ làm sao. Hàng bao nhiêu thập kỷ qua, ấy vậy mà những ngôi nhà lụp sụp, những khu nhà ổ chuột, những căn nhà với chiều ngang và chiều dọc chỉ vừa đủ một người nằm vẫn còn nguyên. Những con kinh chết nghẹt vì rác và nước thải. Những con kinh hôi thối không sao chịu nổi nhưng vẫn phải chịu, không chịu đựng được nữa thì chỉ còn cách xách bị gậy đi ăn mày. Rác thải không chỉ nghẹt kinh rạch, sông suối, ruộng đồng…


Rác có mặt khắp mọi nơi, mọi lúc. Sài Gòn và xứ sở như một cường quốc rác. Thỉnh thoảng cũng có phong trào làm vệ sinh nhưng hiệu quả chẳng bao nhiêu, phần lớn làm màu để quay phim chụp ảnh khoe trên truyền thông và mạng xã hội mà thôi. Sài Gòn có nhiều bạn trẻ đầy nhiệt huyết, năng động đứng ra tổ chức lấy rác, dọn rác, làm sạch môi trường nhưng dọn hôm trước thì hôm sau lại đầy nhóc trở lại. Có một điều hết sức mắc cười, ngưởi lao công quét cực nhọc là vậy, còn người khác lại ung dung xả rác khắp mọi nơi. Các bạn trẻ Sài Gòn đáng yêu, biết bảo vệ môi trường, chung tay dọn rác nhưng tiếc thay công cốc dã tràng!


Sài Gòn những ngày triều cường, ngày mưa thì lập tức trở thành “thành Vienne” như của Italy. Nước ngập lênh láng, nửa bánh xe thậm chí lút cổ xe máy luôn. Chuyện ngập giờ như bình thường, càng ngày càng ngập nặng, càng ngày càng nhiều chỗ ngập, càng chống ngập thì lại ngập sâu hơn, lâu hơn và nhiều hơn. Nào phải những khu thấp hay ven sông như Thanh Đa mới ngập. Ngay cả những khu vực mới, giàu sang, cao cấp như Thảo Điền cũng ngập ứ hự luôn. Sài Gòn dễ thương là thế nhưng sao Sài Gòn cũng vô tình đến thế? 


Một xã hội văn minh, một thành phố văn minh không thể để vô số trẻ em lang thang khắp các nẻo đường để bán vé số, xin ăn, bị những chủ nhân ác bắt buộc làm việc quá sức mà tiền công không bao nhiêu, bị lạm dụng, cưỡng bức, đánh đập, chăn dắt… mà công quyền có cũng như không. Sài Gòn giàu có nhất nước nhưng Sài Gòn cũng nhiều người nghèo quá sức, vất vả mưu sinh bán hàng rong dầm mưa dãi nắng, sẵn sàng làm bất cứ việc nặng nhọc độc hại nào miễn kiếm được đồng tiền để sinh sống và nuôi gia đình.


Tôi về Sài Gòn một chiều mùa hạ, mùa này là mùa mưa, những cơn mưa chiều vần vũ ào ạt như tính cách người phương Nam. Nắng thì bụi, mưa lại càng thêm nhếch nhác dơ dáy, chỉ có những khu vực giàu có sang trọng ở quận Nhất, quận Ba… thì mới “đáng sống”. Để sống được những nơi ấy thì chỉ có người giàu. Người giàu ở Sài Gòn hay ở xứ sở mình cũng có năm bảy loại. Có những người tài giỏi ăn nên làm ra. Có rất nhiều người làm công chức lương không đủ để vợ ăn sáng nhưng tiền bạc không sao đếm xuể, của chìm của nổi, đất đai, nhà cửa, tài khoản nước ngoài… bao la luôn.


Sài Gòn thay ngôi đổi chủ. Sài Gòn không còn tên trên bản đồ hành chánh. Sài Gòn đã mất đi diện mạo… nhưng những nhân chứng lịch sử còn đó: cầu Bình Triệu, cầu Bình Lợi, nhà thờ Đức Bà, Chợ Lớn, chợ Bến Thành, Lăng Ông Bà Chiểu… còn rất nhiều những địa danh đã ăn sâu vào tâm thức người dân, dẫu có muốn xóa cũng không thể xóa. Sài Gòn ngày trước nổi tiếng với Văn Khoa Đại Học Đường, ngôi trường đã sản sinh ra bao nhiêu thế hệ văn nghệ sỹ nổi tiếng một thời. Văn Khoa là nơi mà ngày xưa “Nữ Hoàng Chân Đất” Khánh Ly từng hát say sưa, hát với tất cả nhiệt huyết của tuổi trẻ. Văn Khoa một thời, sau đó bị đổi tên là Đại Học Tổng Hợp và bây giờ là KHXH & NV (Đại Học Khoa Học Xã Hội & Nhân Văn). Lịch sử như dòng sông chảy không ngừng, tuy nhiên nó có thể bị nắn dòng chảy, thay đổi dòng chảy và dĩ nhiên là việc ấy có không ít tang thương.


Ngày tôi về thăm trường cũ lại nhằm ngày phát bằng tốt nghiệp của các em sinh viên. Trông các em hớn hở tíu tít nhận bằng, tặng hoa, chụp hình… đầy hạnh phúc. Tôi và một vài Giáo Sư trong trường lại ngồi trầm ngâm với những tâm sự ngược lại. Ở đời ai cũng nói yêu sự thật, tuyên bố nói thật… Nhưng có một sự thật là không ai dám nói thật, một khi nói ra sự thật thì kinh khủng lắm, nhẹ thì cảnh cáo phê bình, nặng hơn một chút thì mất việc, nặng hơn nữa thì bị khủng bố, triệt đường sinh sống… Dân gian có câu “nằm trong chăn mới biết chăn có rận” vậy mà hay. Tất cả mọi người ở trong cái guồng máy như thế thì phải im lặng, phải quay theo cái guồng máy ấy, chỉ cần nói thật một tí là lập tức bị bề hội đồng từ thân bại danh liệt cho đến chết.


Sài Gòn chiều mùa hạ, những cơn mưa ào ạt rồi cũng qua nhanh. Cũng cơn mưa ấy mà nơi này đem lại nguồn nước cho sự sống nhưng nơi khác lại ngập đến khổ sở vô cùng. Những cơn mưa Sài Gòn làm hạ bớt cái nắng nóng gay gắt, rửa bớt bụi bặm này nhưng lại nhớp nhúa dơ dáy chỗ khác. Mưa Sài Gòn quen sao mà cũng lạ thay, chợt đến chợt đi. Mưa Sài Gòn rơi trên đầu đôi tình nhân sinh viên đang đèo nhau bằng chiếc xe đạp đạp qua những hàng me già. Mấy mươi năm sau người con trai nghĩ lại còn tủm tỉm cười “Thuở ấy có người ngồi sau giở áo chui vào để tránh mưa”. Manh áo vải không làm sao che được cơn mưa nhưng che chở được cuộc tình.


Sài Gòn, 0625


Tiểu Lục Thần Phong


Ca Khúc Rất Ngọt Ngào NHỚ SÀI GÒN -Thơ Tuyết Vân -Nhạc PhươngHoa USA - H...


CA KHÚC NHỚ SÀI GÒN 

Thơ: Tuyết Vân
Nhạc: Phương Hoa USA
Trình bày: Suno Singer
Thực hiện: Hoa Kỳ TV - Hot News

Trân trọng 
NHHN 


Kính mời quý vị thưởng thức