CÂU CHUYỆN MỘT
QUE KEM HAY LÀ TÌNH EM LÍNH
CHIẾN
Mùa
động viên tôi lên đường nhập ngũ Buổi
tiễn đưa tôi tự… tiễn đưa mình! Cũng
hơi buồn khi bỏ áo thư sinh Mười
tám tuổi mặt tôi còn sữa lắm.
Ngày
tôi đi trưa hè gay gắt nắng Qua
Hảo Sơn xe nghỉ tạm bên đường Tôi
đang còn bịn rịn ngắm quê hương Thì
cảm giác ai chạm vào vai áo…
Quay
mặt lại nhận ra người… con gái Đang
mỉm cười trao tôi một que kem -"Ăn
đi nào! Chàng trai trẻ dễ thương Đây
quà tặng cho anh vào cuộc chiến"…
Tôi
bối rối cầm que kem gợi chuyện Hoá
ra em cũng tình nguyện như mình Em
muốn làm một người nữ quân nhân Khi
đất nước cần chung tay góp sức.
Nghe
em nói tôi vô cùng cảm phục Niềm
tự hào đi giữa cuộc đao binh Lần
đầu tiên tôi nợ một ân tình Dù
chỉ que kem của một người con gái…
Chia
tay em khi xe về tới trại Nữ
nam riêng cách biệt mấy khu rào Giấy
vo tròn trao đổi họ tên nhau Cho
đến lúc em vào Quang Trung thụ huấn!
Tôi
đến Lam Sơn bạt ngàn gió nắng Nơi
thao trường mỗi lúc nhận thư em Lại
nôn nao, lại cảm thấy thèm thèm Hương
mát lạnh que kem ngày nhập ngũ…
Khi
mãn khoá tôi trở về đơn vị Em
đã trở thành một nữ cứu thương Mức
giao tranh khốc liệt của chiến trường Nên
không thể tìm thăm như đã hứa!
Những
cánh thư đi tháng ngày lần lữa Cũng
vơi dần theo khoảng cách xa xôi Em
như là… không còn nhớ đến tôi Nhưng
tôi vẫn nhớ về em mãi mãi…
Ngày
quốc biến tôi âm thầm trở lại Chinh
chiến tàn ta lạc mất đời nhau! Em
về đâu… tôi chẳng biết về đâu… Nếu
sống sót… nguyện cầu em hạnh phúc. - Chàng Đông Ry Nguyễn. (Ảnh
chụp mùa hè đỏ lửa 1972. Trung tâm 2 Nha Trang và TTHL Lam Sơn) |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét