Thứ Bảy, 14 tháng 9, 2024

Tình Nàng Tôn Nữ

 

Hình minh họa 

Truyện ngắn - TÌNH NÀNG TÔN NỮ 
Điệp Mỹ Linh 

Trong khi nhích dần theo toán quân nhân nơi cửa hông của chiếc phi cơ C-130, Sinh nhìn bâng quơ. Thấy những áng mây chờn vờn trên đồi núi chập chùng, Sinh mơ tưởng đến khuôn mặt xinh đẹp của Quyên-Di. Sinh nhớ lại những ngày chàng chờ Quyên-Di trước cổng đại học Huế. Chờ nhau chỉ để được đi xa xa phía sau, ngắm vành nón em nghiêng nghiêng, nhìn mái tóc em mềm mại trên nền áo trắng ngần. Sinh cũng không quên được những lần hẹn nhau đi xi-nê, chỉ để được ngồi cách nhau 5, 6 cái ghế rồi thỉnh thoảng “hai đứa” liếc nhau, cười. Chỉ có rứa thôi mà hạnh phúc vô biên. Chỉ có rứa thôi mà tình yêu gắn bó. Chỉ có rứa thôi mà anh nhớ em điên cuồng! 

Sau khi bước vào phi cơ, ngồi vào ghế bằng dây ny-lông đỏ, Sinh chợt chú ý đến hai quan tài được phủ Quốc Kỳ Việt-Nam Cộng-Hòa (VNCH), đặt gần cuối thân phi cơ. Nhìn hai quan tài tự dưng những nôn nao, háo hức trong lòng Sinh tan đi; thay vào đó là những nghĩ ngợi vu vơ về kiếp người và cuộc chiến tương tàn. Sinh sửa thế ngồi nhiều lần mà cũng vẫn không xua đuổi được sự ám ảnh về một ngày cuối cùng của đời lính!

Rời phi trường, Sinh đón chiếc xe nhà binh, hỏi chú tài xế xe đi về đâu. Chú tài đáp xe về Nam-Giao. Sinh xin đi nhờ. Từ Nam-Giao, Sinh đón xích-lô, đến thẳng trường đại học.

Đến nơi, nhìn ngôi trường cũ, Sinh cảm thấy lòng lâng lâng trong nỗi buồn nhè nhẹ. Sinh đi tìm Tôn-Nữ Quyên-Di, sinh viên ngành báo chí, trước những ánh mắt tò mò của nhiều sinh viên khác. Bỗng dưng Sinh nghe tiếng gọi tên chàng. Quay lại, Sinh thấy Thành đang bước nhanh về phía chàng. Hai người mừng rỡ bắt tay nhau. Thành niềm nở:

- Người về từ Pleime! Về khi mô?
- Mới chừ đây. Chưa về nhà.
- Quyên-Di biết mi về không?
- Không, dành bất ngờ mà.

Là anh của Quyên-Di, nhưng vì Thành học cùng với Sinh từ nhỏ cho nên Thành và Sinh không thể đổi được cách xưng hô. Thành hất hàm:

- Rứa à? Mi đến đây bằng chi?
- Xích lô.
- Tau đưa mi về, hỉ?
- Ừ, tốt quá. Quyên-Di không có lớp hôm ni răng, mi?
- Không. Mi ra cổng đợi tau. Tau đi lấy cái “ếch bà” (Vespa).

Gia đình Quyên-Di biết rõ mối tình thắm thiết giữa Sinh và Quyên-Di. Nhưng từ ngày Sinh giã từ đại học theo lệnh tổng động viên, bà Lộc – Mạ của Quyên-Di – đổi ý. Bà Lộc thấy rõ, không những đường học vấn của Sinh bị gián đoạn mà tương lai của Sinh cũng nhiều bất trắc, lắm hiểm nguy. Bà Lộc buộc nàng nhận lời cầu hôn của Tùng – sinh viên Y-khoa. Quyên-Di phản đối bằng mọi cách, nhưng cũng vẫn không lay chuyển được quyết định của Mạ. Cảm động trước mối tình của bạn và em, Thành giúp Sinh.

Dừng Vespa cạnh hàng rào bông bụp trước nhà Sinh, Thành quay lui, hỏi:

- Chương trình của mi ra răng?
- Tau tính đến thăm Bác và Quyên-Di.
- Mi đến thăm Mạ tau thì được. Nhưng chắc chắn một điều là mi không thể đưa Quyên-Di đi mô cả.
- Mi cũng biết lý do tau về phép rồi, phải không, Thành?
- Mi vô thăm gia đình mi đi, rồi thay đồ dân sự, chờ tau. Tau về chở Quyên-Di qua, cho mi mượn Vespa luôn. Chiều 5, 6 giờ mi đưa Quyên-Di về đây, tau chở cô nàng về. Mi nhớ đừng đưa Quyên-Di đến chỗ đông người, họ đồn đải, em tau mang tiếng, tội nghiệp, nghe mi!

Sinh siết tay Thành thật lâu.

Nhờ sự giúp đỡ của Thành, Sinh đưa Quyên-Di đi thăm lại những nơi “hai đứa” thường hẹn hò; thăm lại lăng tẩm xưa; đi ăn những món ngon mà chỉ Huế mới có. Sinh hỏi Quyên-Di về việc học và về sự ngăn cấm của bà Lộc. Quyên-Di đáp, giọng buồn buồn:

- Là con trai Huế anh còn lạ chi. Anh đừng nên trách Mạ em. Đó là tâm trạng chung của Cha Mẹ. Anh chỉ cần biết em yêu anh, rứa là đủ.
- Anh muốn vấn đề trở nên chính thức. Anh không thích lén lút.
- Nhưng em không làm chi được. Không ai có thể giúp em trong lúc ni. Anh gắng chờ em một thời gian. Lúc đó có thể Tùng sẽ không còn kiên nhẫn nữa và có thể lúc đó anh được thăng Trung-Úy.
- Anh lên Trung-Úy để làm chi? Em yêu anh hay là em yêu cái lon Trung-Úy?
- Anh đừng hiểu lầm. Dù anh là chi em cũng vẫn yêu anh. Nhưng với gia đình em thì khác.

Mọi người cần một bề ngoài hào nhoáng. Xã hội ni là rứa đó. Anh đã thấy biết bao cô gái Huế yêu một người mà phải làm vợ một người khác hay không?

Ngưng một chốc, Quyên-Di tiếp bằng giọng nghẹn ngào:

- Anh hãy nhìn vào thực tế. Các anh là anh hùng chốn biên ải, địa đầu. Người ta ca ngợi các anh trong văn, thơ và âm nhạc. Nhưng trên đường tình có bao nhiêu cô gái Huế được phép từ chối những mối tình vương giả để làm vợ mấy ông nhà binh? Lý do vì gia đình họ không muốn lo âu, không muốn hồi hộp theo từng chuyến hành quân, để rồi không biết con của họ sẽ trở thành quả phụ vào giây phút nào!

Sinh nhìn thẳng vào mắt người yêu:

- Nếu em nghĩ như rứa, tại răng em còn yêu anh?
- Em không thể cản lòng em được. Như Henry Louis Mencken đã nói: “Love is like war; easy to begin but very hard to stop.” Chúng ta là những kẻ thọ nạn của quan niệm cổ xưa và của cuộc chiến tàn tệ do ông Hồ Chí Minh chủ xướng. Anh phải hiểu và gắng giúp em; nếu không, chúng ta sẽ mất nhau.

Những lời của Quyên-Di đánh thức thực trạng trong tâm hồn Sinh. Sinh thở dài và nỗi ám ảnh về hai quan tài trong lòng phi cơ lại trở về.

Nhìn Sinh, Quyên-Di cảm thấy xót xa, vội tựa đầu lên vai Sinh. Sinh chỉ nhìn mặt nước phẳng lặng, thở dài. Như muốn tình thế bớt căng thẳng, Quyên-Di chuyển đề tài để khỏi phải tranh luận:

- Anh à! Mấy tháng ni em viết cho tờ Tiền-Tuyến với tính cách tập sự. Họ thích bài của em lắm.
- Anh không ngạc nhiên, vì anh biết em có năng khiếu.
- Sau những lá thư anh viết từ Pleime, anh kể về những trận đánh đẩm máu, về những vô lý và vô nhân của chiến tranh, em muốn trở thành một phóng viên chiến trường. Muốn viết thật rõ, thật chính xác, thật đầy đủ về cuộc chiến hôm nay thì chỉ có một cách đó thôi, phải không, anh?
- Em có người yêu là lính mà còn bị Mạ em li gián; không cách chi Mạ em có thể để em “lăn” vào trò chơi của thần chết được!
- Where there’s a will, there’s a way.
- Những người có tâm hồn như em đáng ra trời không bắt phải sinh ra tại Huế.
- Em chỉ ước mơ một ngày nào đó em theo đoàn quân, viết lại những trận đánh oai hùng trên đồi núi cao nguyên. Trong những trận đánh đó dĩ nhiên là có anh, người yêu của em.
- Người ta bảo các cô gái Huế lãng mạn; nhưng cái lãng mạn của em cao cả vô cùng!

******

Bà Lộc đưa “tối hậu thư” cho Quyên-Di: Phải nhận lời cầu hôn của Tùng, nếu không, bà Lộc sẽ không cho Quyên-Di tiếp tục đi học nữa.

Quyên-Di âm thầm rời Huế, tìm cuộc sống tự lập. Nàng vào Saigon và được chủ nhiệm báo Tiền-Tuyến thâu nhận ngay. Ngòi bút của Quyên-Di thu hút được sự chú ý và cảm tình của rất nhiều độc giả. Bây giờ bài tường thuật về cuộc giải cứu đồn Kiên-Tân lại cho mọi người thấy Quyên-Di quả là ngòi bút xuất sắc với những nhận xét bén nhạy, sự quan sát tường tận và sự tường thuật trung thực.

Sự thành công nhanh chóng của Quyên-Di làm cho bà Lộc và Sinh hãnh diện vô cùng. Bà Lộc hồi tâm, liên lạc với Quyên-Di và hứa sẽ tha thứ tất cả. Điều Quyên-Di vui mừng nhất là bà Lộc hứa sẽ gả nàng cho Sinh.

Để tạo cơ hội đích thân đem tin mừng cho Sinh, Quyên-Di xin đặc phái lên Quân-Đoàn II để viết phóng sự dài về những trận đánh mùa mưa.

Trong bộ quân phục rằn ri, Quyên-Di đến Pleiku vào một chiều mờ sương. Quyên-Di được tiếp đón ân cần, niềm nở và được tạm trú tại phòng vãng lai sĩ quan.

Sau khi đến phòng hành quân để xin tháp tùng các cánh quân, Quyên-Di tìm đến sĩ quan trực, nhờ giúp liên lạc với Sinh.

Không ai có thể diễn tả được nỗi vui mừng của Sinh khi chàng bất ngờ nghe giọng nói của Quyên-Di và được biết nàng đang có mặt tại Quân-Đoàn. Chỉ còn khoảng 70 cây số nữa thôi, anh sẽ gặp em. Ý nghĩ này khiến Sinh không giấu được xúc động:

- Em gắng chờ anh một tối ni thôi. Anh sẽ xin vài ngày phép đặc ân. Mai anh sẽ gặp em. Dạo ni tụi hắn tấn công liên miên.
- Dạ. Em chờ.
- Em ở tạm chỗ mô?
- Các anh ở đây lo cho em tươm tất lắm. Anh đừng lo.
- Quyên-Di ơi! Em về đâu chứ em về Quân-Đoàn II thiếu chi đề tài cho em viết. Từng ngày, từng giờ, chiến trường hừng hực lửa đạn cho em tường thuật để người thành phố hiểu rõ cuộc chiến đấu tự vệ thần thánh của người lính V.N.C.H. Anh hãnh diện vì em, vì được là người yêu của em. Anh yêu em, Quyên-Di.
- Anh! Mình đang nói chuyện bằng điện thoại nhà binh.
- Nhà binh cũng cần tình cảm, cũng biết yêu đương chứ bộ nhà binh chỉ biết “uýnh” nhau thôi sao, em!
- Em có một tin rất vui, gặp anh em mới nói.
- Tin chi vui mà “làm eo” dữ rứa? Nói anh nghe chừ đi.
- Thôi, chuyện ni “bí mật”, chỉ một mình anh nghe được thôi.
- Em không thèm nói cho anh nghe thì thôi, hẹn mai làm chi cho anh sốt ruột.
- Anh “dễ ghét” dễ sợ. Chỉ một tối ni thôi mà làm bộ “hờn” chi rứa?
- Tối ni chắc anh ngủ không được, vì nôn nóng gặp em đó, Quyên-Di.

Quả thật tối đó Sinh ngủ không được! Sinh ngủ không được không phải vì nôn nóng gặp Quyên-Di mà vì áp lực của địch gia tăng gấp bội. Càng về khuya vòng vây của địch quanh đồn Pleime càng siết chặt.

Đồn Pleime được xây cạnh dòng suối nhỏ. Dòng suối nhỏ nhưng lòng suối rất sâu và nước chảy xiết như thác lũ. Không ai biết thổ dân gọi dòng suối ni bằng tên chi; nhưng những quân nhân trong đồn Pleime thì gọi dòng suối ni là suối Pleime. Suối Pleime là nguồn cung cấp nước ngọt cho khoảng 100 quân trấn thủ.

Chỉ với khoảng 100 quân mà, theo tin tình báo, đồn Pleime đang bị 3 Trung-Đoàn chính quy Bắc Việt vây hãm! Mức độ pháo của địch gia tăng đến độ không ai có thể ló đầu ra khỏi hầm được! Quân trong đồn bị thương/bị chết rất nhiều; ai còn sống thì phải chịu đói/chịu khát! Hệ thống truyền tin hoàn toàn bất khiển dụng!

Ngồi trong hầm chống pháo kích, Sinh bi quan, viết vội lên mảnh giấy nhỏ: “Quyên-Di ơi!

Lẽ nào chỉ vượt 70 cây số đường trường mà anh không được gặp lại em! Anh hẹn em chỉ một đêm thôi mà chừ đã ba đêm rồi! Chuyện chi vui răng em không nói mà hẹn đến mai?

Với lính – như ngạn ngữ Tây-Tạng có câu – ‘kiếp sau và ngày mai, không biết cái mô đến trước!’ Anh yêu em, Quyên Di.”

Trong khi Sinh nắn nót hai chữ “Quyên-Di” thì, tại Quân-Đoàn, Quyên-Di đứng ngồi không yên.

Sau khi lệnh giải cứu đồn Pleime được ban hành, phải khó khăn lắm Quyên-Di mới thuyết phục được vị Tư-Lệnh Quân-Đoàn cho phép nàng tháp tùng đoàn viện binh.

Đoàn viện binh được trực thăng vận đến Pleime. Đoàn viện binh chia thành nhiều cánh quân. Những cánh quân này tiến rất chậm, vì địch đã đào hầm trú ẩn và giăng bẫy sập.

Người lính V.N.C.H. phải lao vào từng hố cá nhân đánh cận chiến với địch. Quân hai bên quần thảo nhau, quyết tranh nhau từng gốc cây, từng mô đất. Địch quân ở dưới đất quân V.N.C.H. có thể thấy và tiêu diệt; nhưng những tên Việt cộng bị chính cấp chỉ huy của họ khóa xích trên cây thì quân V.N.C.H. không thể phát hiện được.

Chính những tràng đạn bắn lén từ trên cây đã gây trở ngại lớn cho quân V.N.C.H. Thế nhưng người lính V.N.C.H. đã đánh với chiến thuật thần tốc, ào ạt để biến Pleime thành một trận chiến để đời.

Cánh quân M – có Quyên-Di tháp tùng – là cánh quân đầu tiên chọc thủng vòng vây của Bắc quân. Cánh quân M chậm lại gần bờ suối Pleime, liên lạc phối trí với những cánh quân bạn.

Thấy tình hình tạm yên, những người lính trong đồn Pleime bước đi thất thểu trong hoang tàn, đổ nát để nhặt xác anh em/xác bạn hữu. Trong những thương binh, Thượng Sĩ hỏa-đầu-vụ là người bị thương nặng nhất; vì Ông đã nhảy lên ụ súng máy, quạt hằng loạt đạn vào địch quân – sau khi Ông thấy xạ thủ súng máy bị bắn gục. Sinh đã tận tình săn sóc Ông suốt mấy ngày qua.

Sinh xách nón sắt, đến bên bờ suối, với dụng ý lấy nước về đun sôi để rửa vết thương cho thương binh; vì tất cả dụng cụ y tế trong đồn đều bị trúng đại bác của địch.

Đang lấy nước, Sinh chợt thấy, xa xa bên kia bờ suối, quân bạn đang hướng về phía dòng suối. Thấy quân bạn đến “tiếp hơi”, Sinh chăm chăm nhìn toán quân, lòng vừa mừng vừa tủi. Bất ngờ Sinh thấy một quân nhân trông rất mảnh khảnh, khăn quàng cổ màu tím. Khăn màu tím! Sinh giật mình, nghĩ đến chiếc khăn quàng màu tím mà Quyên-Di thường dùng vào mùa Đông.

Toán quân M đến gần hơn. Nhận ra Quyên-Di, Sinh vất nón sắt, vừa tìm cách băng qua dòng suối Pleime vừa reo mừng: “Quyên-Di!” Nghe tiếng gọi, biết người đó là Sinh, Quyên-Di vội chạy đến.

Ba tên Việt-Cộng bị cấp chỉ huy của họ xích trên cây gần đó mà không ai biết. Hai tên đã chết trong lúc giao tranh. Tên Việt-Cộng còn sống đang âu lo về số phận của hắn cho nên hắn không để ý khi Sinh xuống suối. Tiếng gọi “Quyên-Di” của Sinh làm hắn giật mình và hắn phát hiện sự có mặt của Sinh. Hắn lên đạn và đợi Sinh di chuyển vào tầm súng của hắn.

Khi Sinh chỉ còn cách Quyên-Di một mô đá nhỏ thì tiếng súng nổ. Sinh gục xuống. Máu từ vết thương bên trái lồng ngực của Sinh loan trên phiến đá.

Trong khi tất cả nòng súng của toán M đều bắn lên ngọn cây có tên Việt-Cộng thì Quyên-Di thét lên, chồm tới đỡ Sinh. Nhưng Sinh rơi vào lòng suối. Sinh dùng chân và tay phải để nhoài người, cố cưỡng lại sức đẩy của dòng nước. Một tay Quyên-Di bấu vào bờ đá, một tay nàng vươn dài về phía Sinh. Sinh vói tay phải, cố nắm lấy bàn tay của Quyên-Di.

Tay Sinh vừa chạm vào mấy ngón tay của Quyên-Di thì... dòng nước cuồn cuộn đẩy Sinh ra và “cuốn” Sinh đi! Quyên-Di thét lên hãi hùng khi tay Sinh vuột khỏi tay nàng!

Từ cuối dòng thác lũ, hai tiếng “Quyên-Di” vang vọng núi đồi!...

ĐIỆP MỸ LINH


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét