TẬP I : THANH HIÊN THI TẬP
Bài 32
KÝ HUYỀN HƯ TỬ
寄玄虛子
Thiên Thai sơn tiền độc bế môn,
天台山前獨閉門
Tây phong trần cấu mãn trung nguyên.
西風塵垢滿中原
Điền gia bất trị Nam Sơn đậu,
田家不治南山豆
Bần hộ thường không Bắc Hải tôn.
貧戶常空北海樽
Dã hạc phù vân thì nhất kiến,
野鶴浮雲時一見
Thanh phong minh nguyệt dạ vô ngôn.
清風明月夜無言
Viễn lai chí thủ tương tầm lộ,
遠來誌取相尋路
Gia tại Hồng Sơn đệ nhất thôn.
家在鴻山第一村
Nguyễn Du
阮 攸
GỬI THẦY HUYỀN HƯ
Cài then trước núi Thiên Thai,
Gió tây giữa cánh đồng đầy bụi tung.
Nam Sơn chẳng soạn đậu trồng,
Nhà nghèo Bắc Hải vò không vẫn thường.
Gặp nhau: mây nổi, hạc đồng,
Đêm đêm trăng sáng gió trong không lời.
Đường xa tìm đến nhớ thôi:
Thôn đầu tiên ấy, nhà nơi núi Hồng!
Chú thích:
Bài 33
KÝ GIANG BẮC HUYỀN HƯ TỬ 寄江北玄虛子
Trường An khứ bất tức,
長安去不息
Hương tứ tại thiên nha.
鄉思在天涯
Thiên nha bất khả kiến,
天涯不可見
Đãn kiến trần dữ sa.
但見塵與沙
Tây phong thoát mộc diệp,
西風脫木葉
Bạch lộ tổn hoàng hoa.
白露損黃花
Trân trọng hảo tự ái,
珍重好自愛
Thu cao, sương lộ đa.
秋高霜露多
Nguyễn Du
阮 攸
Dịch nghĩa:
Trường An đi đến nơi đây không hơi tăm gì cả, có lẽ (thầy) vẫn nhớ quê hương ở xa tít chân trời! Chân trời không thể thấy được; chỉ thấy bụi mù cùng với cát mà thôi. Cơn gió từ phía tây làm cho lá phải xa rời cây; sương móc trắng làm tổn hại hoa (cúc) vàng. Xin anh giữ gìn, bảo trọng mình cho được đẹp đẽ vì càng vào thu, sương và móc sương càng nhiều.
Tạm chuyển lục bát:
GỬI THẦY HUYỀN HƯ Ở
PHÍA BẮC DÒNG SÔNG
Trường An đến chẳng hơi
tăm!
Quê hương vẫn nhớ xa xăm góc trời.
Góc trời chẳng thấy mù khơi,
Thấy là cát bụi tơi bời chốn đây!
Gió tây lá rụng rời cây,
Hoa vàng móc trắng giăng bày xác xơ.
Giữ mình tốt đẹp nhớ cho,
Vào thu móc tỏa, sương mờ nhiều hơn.
Bài 34
KÝ HỮU (Kỳ nhất) 寄 友(其一)
Mạc mạc trần ai mãn thái không, 漠漠塵埃滿太空
Bế môn cao chẩm ngoạ kỳ trung. 閉門高枕臥其中
Nhất thiên minh nguyệt giao tình tại,
一天明月交情在
Bách lý Hồng Sơn chính khí đồng.
百里鴻山正氣同
Nhãn để phù vân khan thế sự, 眼底浮雲看世事
Yêu gian trường kiếm quải thu phong. 腰間長劍掛秋風
Vô ngôn độc đối đình tiền trúc,
無言獨對庭前竹
Sương tuyết tiêu thời hợp hoá long. 霜雪消時合化龍
Nguyễn Du
阮 攸
Dịch nghĩa:
Bầu trời rộng lớn đầy bụi cát mịt mờ. Cài then đóng cửa nằm gối cao trong nhà. Một trời trăng tỏa sáng, mối giao tình với bạn bè đằm thắm. Cả trăm dặm dài của núi Hồng cùng chung nhau hào khí mạnh mẽ. Dưới đáy mắt xem việc đời như mây nổi ! Ngang thắt lưng mang cây kiếm dài gánh làn gió thu. Một mình lặng im nhìn khóm trúc trước sân; một khi sương tuyết tan đi hết rồi nó sẽ họp nhau hóa thành rồng.
Tạm chuyển lục bát:
GỬI BẠN (Bài 1)
Bầu trời bụi khắp mờ tăm,
Then cài cửa đóng trong nằm gối cao.
Một trời trăng sáng tình trao,
Non Hồng trăm dặm khí hào cùng chung.
Chuyện đời mây nổi mắt trông,
Gió thu thổi lướt trên lưng kiếm dài.
Lặng xem sân trúc riêng ai,
Sương tan, tuyết chảy họp đây thành rồng.
Saigon, 2003
Dương Anh Sơn
(Lần đến: Bài 35, 36, 37/THTT)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét