Thứ Hai, 27 tháng 1, 2025

Hiện Đang Có Hỗ Trợ Thất Nghiệp Do Thiên Tai (DUA) Cho Nhân Viên Quận Los Angeles Bị Ảnh Hưởng Bởi Cháy Rừng Và Gió Mạnh Ở California

 

HIỆN ĐANG CÓ HỖ TRỢ THẤT NGHIỆP DO THIÊN TAI (DUA) CHO NHÂN VIÊN QUẬN LOS ANGELES BỊ ẢNH HƯỞNG BỞI CHÁY RỪNG VÀ GIÓ MẠNH Ở CALIFORNIA
Viễn Đông

Những Điều Quý Vị Cần Biết: Để đối phó với các vụ cháy rừng và gió bão, hiện đang có chương trình Hỗ Trợ Thất Nghiệp do Thiên Tai (DUA) của liên bang cho nhân viên và người làm việc tự do không hội đủ điều kiện nhận trợ cấp thất nghiệp thông thường. Đơn đòi quyền lợi DUA phải được nộp trước ngày 10 tháng Ba, 2025. 

SACRAMENTO – Nhân viên Quận Los Angeles bị ảnh hưởng nặng bởi hỏa hoạn và gió mạnh hiện có thể nộp đơn xin Hỗ Trợ Thất Nghiệp do Thiên Tai (DUA) của liên bang hoặc trợ cấp thất nghiệp thông thường. Cơ Quan Phát Triển Việc Làm (EDD) là cơ quan quản lý các phúc lợi này. DUA dành cho nhân viên — như người làm việc tự do, không đủ tiêu chuẩn nhận trợ cấp thất nghiệp thông thường, mất việc làm hoặc giảm giờ làm vì thiên tai. 

Cơ Quan Quản Lý Tình Trạng Khẩn Cấp Liên Bang (FEMA) quyết định rằng những người ở Quận Los Angeles bị mất việc làm hoặc việc làm tự do, và vì hậu quả trực tiếp của thiên tai giờ đây có thể nộp đơn xin  hỗ trợ DUA của liên bang. Sự sẵn có của chương trình DUA mới tuân theo Tuyên Bố Thảm Họa Lớn của Tổng Thống (FEMA-4856-DR) ban hành ngày 8 tháng Giêng, 2025. 

Ngoài ra, Thống Đốc Gavin Newsom đã tuyên bố tình trạng khẩn cấp tại Quận Los Angeles và ban hành lệnh hành pháp hỗ trợ các cộng đồng bị ảnh hưởng bởi các vụ hỏa hoạn đang diễn ra và miễn thời gian chờ đợi một tuần cho những nhân viên bị ảnh hưởng hội đủ điều kiện nhận trợ cấp thất nghiệp thông thường. Lệnh của Thống Đốc cũng cho phép nơi tuyển dụng nhân viên yêu cầu gia hạn tối đa 60 ngày để nộp báo cáo lương và nộp thuế theo bảng lương cho tiểu bang. 

Phúc lợi DUA áp dụng cho tổn thất bắt đầu từ tuần 12 tháng Giêng, 2025. Nhân viên toàn thời gian đủ tiêu chuẩn có thể nhận được từ $186 đến $450 mỗi tuần, trong tối đa 26 tuần. Nhân viên làm bán thời gian cũng có thể đủ tiêu chuẩn nhận phúc lợi. Những người đủ tiêu chuẩn đã thất nghiệp kể từ ngày 12 tháng Giêng có thể yêu cầu bắt đầu nhận quyền lợi vào ngày đó, ngay cả khi họ nộp đơn sau ngày 12 tháng Giêng. Tuần cuối cùng trả khoản phúc lợi khẩn cấp này sẽ kết thúc vào ngày 12 tháng Bảy, 2025. 

Phúc lợi DUA giúp những người bị ảnh hưởng bởi thiên tai do liên bang tuyên bố không đủ tiêu chuẩn nhận trợ cấp thất nghiệp thông thường và đáp ứng bất kỳ tiêu chuẩn nào sau đây:

  • Đã làm việc, hoặc là chủ doanh nghiệp hay làm việc tự do, hoặc đã được lên lịch để bắt đầu làm việc hoặc việc làm tự do, trong khu vực xảy ra thiên tai. Điều này bao gồm, và không giới hạn ở những người trong ngành nông nghiệp và đánh bắt cá.
  • Không thể đến nơi làm việc của họ do thiên tai hoặc không thể làm việc hoặc thực hiện các dịch vụ do thiệt hại vật chất hoặc vì nơi làm việc bị phá hủy do hậu quả trực tiếp của thiên tai.
  • Không thể thực hiện công việc hoặc việc làm tự do vì chấn thương do hậu quả trực tiếp của thiên tai.
  • Trở thành chủ hộ của gia đình vì có người chết do thiên tai gây ra.
  • Công việc hoặc việc làm tự do mà họ không còn có thể làm được phải là nguồn lợi tức chính của họ. 

Nhân viên bị ảnh hưởng nên đánh dấu vào ô trên đơn nói rằng họ thất nghiệp trực tiếp là do thiên tai mới xảy ra. Trước hết, EDD phải kiểm tra xem người nộp đơn có đủ tiêu chuẩn nhận trợ cấp thất nghiệp thông thường hay không trước khi duyệt xét đơn yêu cầu nhận phúc lợi DUA. Là một phần của thủ tục này, người nộp đơn có thể nhận được một lá thư cho biết rằng họ không đủ tiêu chuẩn để nhận trợ cấp thất nghiệp thông thường trong khi EDD duyệt xét yêu cầu nhận quyền lợi DUA của họ. Tất cả những nhân viên bị ảnh hưởng nên nộp đơn đòi quyền lợi và EDD sẽ xác định xem sẽ áp dụng DUA hay thất nghiệp thông thường của tiểu bang. 

Đơn yêu cầu nhận phúc lợi DUA phải được nộp trước ngày 10 tháng Ba, 2025, trừ khi có lý do chính đáng để nộp đơn muộn hơn. 

Tất cả các giấy tờ cần thiết phải được nộp trong vòng 21 ngày kể từ ngày nộp đơn DUA. Giấy tờ bắt buộc bao gồm hồ sơ thuế lợi tức liên bang hoặc cùi chi phiếu lương mới nhất, hay giấy tờ hỗ trợ khác cho thấy rằng người nộp đơn đang làm việc hoặc hay làm việc tự do khi thiên tai xảy ra. Giấy tờ cho người làm việc tự do có thể được lấy từ các ngân hàng, tổ chức chính phủ hoặc bản khai hữu thệ từ những người biết rõ doanh nghiệp của họ.

Cách nhanh nhất và dễ nhất để nộp đơn yêu cầu hưởng phúc lợi là thông qua myEDD, sau đó chọn UI Online, có sẵn bằng tiếng Anh, tiếng Tây Ban Nha, tiếng Armenia, tiếng Trung Giản Thể, tiếng Trung Truyền Thống, tiếng Đại Hàn, tiếng Tagalog, và tiếng Việt. Khi gửi đơn trên mạng, hãy chọn tiền chuyển trực tiếp vào ngân hàng để các khoản tiền trả phúc lợi được tự động gửi vào trương mục ngân hàng cá nhân, thay vì nhận thẻ rút tiền hay chi phiếu gửi qua bưu điện. 

Đại diện EDD sẵn sàng trợ giúp trực tiếp tại các Trung Tâm Hỗ Trợ Địa Phương, được gọi là Trung Tâm Phục Hồi Sau Thiên Tai trong thời gian có trường hợp khẩn cấp. 

Trung Tâm Phục Hồi Sau Thiên Tai mở cửa vào thứ Ba, 14 tháng Giêng, 2025.

Pasadena City College

Community Education Center

3035 E. Foothill Blvd.

Pasadena, CA 91107

UCLA Research Park West

10850 W Pico Blvd.

Los Angeles, CA 90064

 

Để biết thêm chi tiết, bao gồm giờ mở cửa, xin ghé vào Bản Tin Văn Phòng Dịch Vụ Khẩn Cấp (Cal OES) của Thống Đốc California.

Mọi người cũng có thể nộp đơn qua điện thoại từ 8 giờ sáng đến 5 giờ chiều, từ thứ Hai đến thứ Sáu, trừ ngày lễ:

  • Tiếng Anh và tiếng Tây Ban Nha: 1-800-300-5616
  • Tiếng Armenia: 1-855-528-1518
  • Tiếng Quảng Đông: 1-800-547-3506
  • Tiếng Đại Hàn: 1-844-660-0877
  • Tiếng Quan Thoại: 1-866-303-0706
  • Tiếng Tagalog: 1-866-395-1513
  • Tiếng Việt: 1-800-547-2058
  • Tất Cả các Ngôn Ngữ Khác: 1-800-300-5616. Dịch vụ thông dịch được cung cấp miễn phí.
  • TTY: 1-800-815-9387 

Trang mạng Dịch Vụ Liên Quan đến Thiên Tai của EDD bao gồm nhiều thông tin hơn cho những người bị ảnh hưởng bởi thiên tai. Chủ tuyển dụng nhân viên có thể ghé vào Hỗ Trợ Khẩn Cấp và Hỗ Trợ do Thiên Tai cho Chủ Tuyển Dụng hoặc gọi cho Trung Tâm Hỗ Trợ Người Nộp Thuế của EDD theo số1-888-745-3886 để biết thông tin về gia hạn nộp báo cáo hoặc gia hạn khai thuế. 

Người tìm việc có thể tìm Trung Tâm Việc Làm Hoa Kỳ tại CaliforniaSM gần họ nhất để sử dụng các nguồn tài nguyên tìm việc làm, chương trình huấn luyện và còn nhiều nữa. 

Để tìm hiểu thêm về các chương trình cho trường hợp khẩn cấp đang có hiệu lực, xin ghé vào ready.ca.gov

EDD điều hành chương trình phúc lợi do thiên tai liên bang tại California cho Bộ Lao Động, Việc Làm & Huấn Luyện Hoa Kỳ, thay mặt cho FEMA.

Viễn Đông


Quận Cam - Phố Hoa Khai Mạc Mừng Xuân Ất Tỵ 2025

 



QUẬN CAM - PHỐ HOA KHAI MẠC MỪNG XUÂN ẤT TỴ 2025
Huỳnh Phú Thứ

Trưa Thứ Bảy 25-1- 2025 nhằm ngày 26 Tháng Chạp Giáp Thìn, Phố Hoa trên đường Main thành phố Garden Grove, Nam Cali để mừng Xuân Ất Tị, trang trọng làm lễ khai mạc với sự tham dự của nhiều dân cử gốc Việt Nam như Derek Tran- Dân biểu Hoa Kỳ đơn vị 45, Tạ Đức Trí- Dân biểu Cali đơn vị 70, Nguyễn Mạnh Chí – Thị trưởng thành phố Westminster…

Phố Hoa đường Historic Main St, thuộc thành phố Garden Grove, được thực hiện trên khúc đường có lát gạch, hai bên là các tiệm cà phê, tiệm ăn vừa Việt vừa Mỹ, có cổng chào, trông rất thơ mộng và trang nhã. Những năm sau này, có một số tiệm do người Việt kinh doanh, thu hút đông đảo khách đồng hương đến đây. Do đó các nhà hoạt động cộng đồng Việt Nam nảy sinh ý tưởng trang trí chỗ này để mừng Xuân, mừng Tết Âm lịch; và Phố Hoa lần đầu tiên xuất hiện vào hai ngày 21-22 tháng 1 năm 2023, nghĩa là Phố Hoa năm nay là lần thứ ba.

Quan khách cắt băng khai mạc Phố Hoa

Nhiều thanh niên thiếu nữ trong tà áo dài nữ, tà áo dài nam cùng các em thiếu nhi thi nhau chụp hình với cảnh Chợ Bến Thành, xe Lambretta, các chậu hoa cúc, hoa đào, hình bong bóng con rắn biểu tượng cho năm Ất Ti đang đến.

Một chi tiết đáng chú ý là lá cờ vàng ba sọc đỏ tung bay cùng lá cờ Hoa Kỳ ngay cổng đi vào Phố Hoa. Điều này nói lên Phố Hoa đường Main St là sinh hoạt đón Tết của cộng đồng người Việt Tị Nạn, trên đất  nước Hoa Kỳ. Buổi lễ khai mạc có quốc ca Việt Nam Cộng Hòa trổi lên cùng quốc ca Hoa Kỳ.

Dân biểu Hoa Kỳ Derek Tran , nhạc sĩ Trần Chí Phúc

Trời Nam Cali Thứ Bảy mưa nhẹ và Chủ Nhật thì sẽ mưa nhiều hơn, ảnh hưởng đến số người du ngoạn Phố Hoa Xuân Ất Tị 2025 tổ chức chỉ trong 2 ngày này. Có thể Ban tổ chức Phố Hoa sẽ buồn vì trời mưa.

Nhưng mưa lần này đem lại niềm vui cho dân chúng Nam California để dập tắt những đám cháy rừng khủng khiếp đã tàn phá hàng ngàn căn nhà thuộc thành phố Los Angeles và đang có nguy cơ bùng cháy thêm nữa.

Cám ơn cơn mưa Xuân đang tới- đúng là mưa Xuân. Cám ơn ban tổ chức đã dựng nên Phố Hoa đường Main St đón năm mới Ất Tị. Xin Thượng Đế phù hộ cho California, cho đất nước Hoa Kỳ.

Huỳnh Phú Thứ 

Viễn Đông


Phân Ưu Cụ Bà Vũ Đức Ngoạn, Nhũ Danh Đinh Thị Thành

 







Chủ Nhật, 26 tháng 1, 2025

Làm Ít Nghiệp Nhiều - Hài Tết Mới Nhất 2025 | Hài Tết Trấ...

HÀI TẾT MỚI NHẤT 2025 - LÀM ÍT NGHIỆP NHIỀU
HTV Show

Trân trọng 
NHHN 

Kính mời quý vị thưởng thức 




Gửi Chút Lòng Riêng Trong Không Khí Tết

 

Ngày xưa mỗi độ Tết sắp về,
Cùng anh dạo khắp cả chợ quê.
Mua đào, mua quất, xin câu đối,
Ríu rít cùng nhau dọc lối về.

Rồi anh sang nhà em giúp mẹ,
Nhanh tay gói hết bánh chưng xanh.
Buổi tối thức cùng trông nồi bánh,
Xiếp cá thơm lừng trong mắt anh.

Đêm 30 Tết đi hái lộc,
Người người chen lấn khắp sân chùa.
Anh nắm tay em cho khỏi lạc,
Mưa xuân rơi nặng lúc Giao thừa…

Mùng một, mình cùng nhau đi lễ,
Cầu chúc cho năm mới an lành.
Rồi cùng bè bạn đi chơi Tết,
Xóm dưới, làng trên khắp quê mình.

Không gian ngập tràn trong tiếng pháo,
Người người nô nức đón xuân sang.
Ánh mắt long lanh niềm hy vọng,
Đón chào một năm mới an khang…

Thời gian thấm thoắt bao mùa cũ,
Cuộc đời đưa đẩy em với anh.
Bây giờ mỗi đứa về một ngả,
Anh có cùng ai dạo chợ xuân?

Ngày Tết bây giờ đơn giản lắm,
Bánh chưng dăm chiếc đặt là xong.
Biết tìm nơi đâu hương cá xiếp,
Câu đối có còn ai đợi mong?

Đào, quất có người mang tận cửa,
Giao thừa, Lộc bán khắp Bờ Hồ.
Đi lễ đầu năm cầu danh lợi,
Ngày Tết trôi qua bao hững hờ…

Bạn bè thường trách em nhiều lắm,
Ở phố quen rồi, không về thăm.
Đâu biết trong lòng em vẫn nhớ,
Nhớ Tết ngày xưa, và nhớ anh!

Hoàng Anh

Nghênh Tân Xuân

 

  Tiếng chim kêu ríu rít

  Người nói cười tươi vui

  Một năm mới gần tới

  Cành xuân hé lộc chồi

  Tỉnh dậy trong một sớm

  Hoa đào đã nở rồi

  Gió lạnh vẫn còn chớm

  Thoáng chốc thời gian trôi

  Đông qua xuân lại tới

  Đại Pháp truyền muôn nơi

  Lòng người hướng Thiện niệm

  Phật ân khắp cõi đời

  Hy Vọng


Xuân Về Từ Mắt Mẹ

 

Con nhìn vào mắt mẹ
Thấy mùa xuân đang về
Màu xanh mượt ven đê
Lúa đồng mình tốt quá

Con nhìn trong sắc lá

Nắng đọng ngang lưng trời
Chui vào hoa mới nở.

Nhìn vào từng trang vở
Con thấy đất trời hiền
Sóng xô bờ sông Diêm
Dẫn thuyền đi tìm biển.

Con chưa nhìn hết được
Biển xa xôi nhường nào
Con sóng về nơi nao
Có xa không hở mẹ?

Con nhìn vào mắt mẹ
Thấy biển trời bao la
Dòng sông và biển lúa
Mắt mẹ nhìn thiết tha.

Mẹ ơi ! Mẹ có thấy
Sóng cuộn ở trong lòng
Như con vẫn hằng mong
Xuân về từ mắt mẹ?

Bùi Thái Phúc


Tết Cuối Trên Quê Nhà

 


TẾT CUỐI TRÊN QUÊ NHÀ 
Tràm Cà Mau 

Thằng Khỉ Gió mới ra trường, đi làm chưa được một năm thì miền Nam đổi chủ. Xã hội bị đổi thay từ gốc rễ. Hắn cứ tà tà, xem cuộc đời như một trò chơi không đẹp. Đã chơi thì cứ chơi cho hết mình. Người ta gọi hắn là thằng Khỉ Gió, vì khi cười, hắn banh hết hai vành môi, để phô hai hàng răng trắng nhởn, và hai bờ nướu hồng hào, như miệng khỉ. Đã thế, hắn lại hay làm trò khỉ cho thiên hạ cười chơi. Hắn không ngán ông trời, thì hắn có sợ chi cái trò “vô sản chuyên chính” của mấy ông ‘cách mạng’ từ bụi rậm trong bưng biền mới chui ra. 


Hắn cũng ca ngợi ‘cách mạng’ hết mình, nhưng hắn chỉ ca ngợi cái tài nhịn đói của họ, một “hạt gạo cắn làm tư”, tài chịu mưa bom B52 của đế quốc Mỹ đổ lên đầu, hắn còn ca ngợi thêm tài lãnh đạo của đảng rằng, dù có “đốt cháy cả Trường Sơn”, dù hy sinh cả chục thế hệ thanh niên, cũng quyết đánh cho đến thắng lợi cuối cùng.


Hắn nói: “Chúng ta cứ thí mạng cùi, thì đế quốc nào cũng thua, huống chi là bọn ngụy quyền”.


image


Hắn ăn nói cách đó, làm nhiều cán bộ trong cơ quan có muốn phê bình, chỉ trích nó, mà không được, vì hắn ca ngợi cách mạng, chứ không nói xấu. Có người bảo rằng, hắn có ba ông cậu, một ông là Ủy Viên Trung Ương Đảng, trưởng ban tổ chức. Ông nầy là một thứ siêu tổng thống, cả ông Tổng Bí Thư Đảng cũng phải nể nang. Hai ông kia cũng cầm đầu những cơ quan chính yếu. Họ còn đồn thêm, bố nó đi làm cách mạng, hình như là Bí Thư Tỉnh Ủy nào đó. Nhưng cũng có người nói rằng bố nó bị Việt Cộng chặt đầu. Không ai biết chính xác. Mấy anh chị cán bộ miền Bắc cũng ngán nó, thật hay giả chưa biết, nhưng cứ sợ trước đi, cho chắc ăn, yên thân. Sợ là cái ám ảnh lớn số một của những người có kinh nghiệm sống dưới chế độ Cộng sản.


image


Đến cái Tết thứ ba, kể từ ngày chiến tranh chấm dứt. Toàn thể công ty bỏ dở công việc, xúm lại xem giết bò ăn tất niên. Người công nhân giáng búa tạ vào đầu con bò gầy guộc. “Bốp”. Con bò lao đao, cái đầu gục xuống, rồi gượng lên, cố kéo sợi dây buộc qua mũi, để chạy thoát, nhưng vô vọng. Nhiều bà ôm mặt thét lên sợ hãi. Sống ở thành phố, họ chưa bao giờ thấy được cảnh giết trâu bò. Cái đầu con bò đưa qua đưa lại, như đang chơi trò đùa với người công nhân cầm búa, anh cứ dáng búa lên, mà chưa bổ xuống vì ngại đánh trật. Thằng Khỉ gió cười ha hả nói: “À, con bò nầy phản cách mạng, ngoan cố, không chịu chết cho rồi. Cố sống dai, thiếu lập trường vô sản”.


Mấy chị cán bộ quay lại nhìn thằng Khỉ Gió với ánh mắt giận hờn, hậm hực. Những người khác thì cười thích thú lắm. Người công nhân cầm búa tạ, bổ tới tấp, bổ liên tục lên cái đầu con bò, làm nhiều bà, nhiều cô “dân ngụy” la lên bất nhẫn. Một cô thét to: “Thôi, thôi! Khiếp quá, ăn uống chi mà ác vậy?”


Thằng Khỉ Gió cười hô hố: “Thôi sao được? Nhân dân ta đang phát huy cách mạng tính mà.”


image


Mấy bà mấy cô từ miền Bắc vào tiếp thu miền Nam, thì thản nhiên, bình tĩnh. Có lẽ họ đã quen nhìn thấy cảnh hạ bò, giết heo. Cuối cùng con bò sụm xuống, nằm xuôi chân trên nền đất.


Thằng Khỉ Gió lại la lên: “Có thế chứ! Bây giờ nó đã giác ngộ cách mạng rồi đó.”


Một người cầm con dao lách vào cổ bò, máu phun xối xả vào cái thau nhôm. Mấy chị cán bộ xúm lại, bưng thau uống máu ừng ực. Máu dính đầy mồm, đầy mũi, và đưa tay quẹt. Thằng Khỉ gió lại la lớn: “Ma-cà-rồng bà con ơi. Ma-cà-rồng hút máu”


Mấy chị cán bộ nói: “Uống đi, máu tươi bổ huyết. Ăn tiết canh cũng vậy thôi”


Mấy cô nhỏ tuổi kêu lên khe khẽ trong cổ họng vì ghê tởm. Một anh cán bộ trầm giọng nói: “Mấy cô nầy còn có tác phong tư sản. Chưa chịu đói thì còn làm bộ tịch, còn õng ẹo, chê bai. Để rồi xem, thời gian nữa mới biết đá, vàng.”


Một cô lên giọng đáp: “Đã đói vàng con mắt ra rồi, chứ chưa đói đâu! Khoai, sắn, bo bo, bột mì, cháo lỏng, đủ hết rồi!“


image


“Đói như thế, có nghĩa lý gì, chưa thể gọi là đói được.”


Một chị khác, nói giọng mỉa mai: “Đúng vậy, được ăn độn đã là ấm no, hạnh phúc lắm rồi đó.”


Con bò nầy bị giết chết cho toàn công nhân viên của công ty ăn Tết. Từ đầu năm, phòng tài vụ đã tự động trừ lương mỗi người, để mua chung con bò, nuôi cho lớn mà ăn tất niên. Ngày mới mua về, cái mông con bò tròn trịa, láng mềm. Thằng Khỉ Gió thường nói nhỏ: “Con bò nầy có cái mông đẹp nhất công ty, không có cô nào, bà nào mà sánh bằng. Đẹp nhất là cô Hoa, cái mông cũng thua xa mông bò.”


Nó nói tào lao vậy, mà ai cũng công nhận là đúng. Sau hơn nửa năm thấm nhuần cách mạng, cái bụng con bò thót lại, xương sườn nổi lên rõ rệt dưới làn da, có thể đếm được mà không sót cái nào. Cái mông đẹp đẽ ngày trước, nay lồi lõm trơ xương, khốn khổ. Bây giờ thằng Khỉ Gió gặp ai cũng thì thầm: “Cách mạng tiêu điều cho đến cả cái mông bò”. Nhiều người nghe nó nói khoái tai, nhưng lại sợ sệt.


Một anh cán bộ nói lớn cho mọi người cùng nghe: “Một con bò mà mấy trăm người ăn, thì mỗi người được mấy miếng? Ngoài Bắc mỗi lần Tết, mỗi người mua được hai chục ký thịt. Nhà chừng năm người, thì mua được cả trăm ki-lô, ăn mới đủ."


Thằng Khỉ Gió nghe vậy, hỏi thẳng: “Cọp hay sao mà ăn thịt nhiều vậy? Ở miền Nam, ngày chưa được ‘giải phóng’, phải ăn độn toàn thịt gà, thịt heo, bò, và phải ăn cháo...cháo...bào ngư.”


image


Đám đông cười ầm ỉ, anh cán bộ đỏ mặt, một người nạt thằng Khỉ Gió như để vớt vát, cho anh cán bộ đỡ thẹn thùng: “Mầy ăn nói bậy bạ quá. Uống bao nhiêu viên thuốc liều vậy?”


“Em cùi rồi, đâu có sợ lở. Vã lại có người nạp thuốc súng vào mồm, nổ điếc tai quá, em phản pháo lại một quả nhè nhẹ chơi.”


Con bò được mổ ra, chia cho các phòng trong công ty, để cùng liên hoan, chào mừng một năm đạt thành tích. Cuối năm, phòng kế hoạch của công ty cố rặn óc, tưởng tượng ra thành tích mà báo cáo lên sở, lên thành. Trưởng phòng kế hoạch là một chị kỹ sư kinh tế xây dựng, tốt nghiệp tại miền Bắc. Chị chỉ thị cho thằng Khỉ Gió soạn thảo bản báo cáo thành tích cuối năm, dựa theo các báo cáo hoàn tất công tác của các công trường đưa về. Khi thảo xong, đưa cho chị trưởng phòng đọc, càng đọc, thì cái mặt chị càng nhăn nhúm, méo mó. Chị toát mồ hôi và gằn giọng: “Viết báo cáo thành tích như thế nầy, thì đi tù cả đám. Nầy, anh cứ làm theo lời tôi, công trường nào hoàn tất dược chừng hai chục, ba chục phần trăm, thì báo cáo bảy tám chục, mà hoàn tất được bảy tám chục, thì báo cáo một trăm phần trăm. Có thế mới là cái ưu việt của xã hội chủ nghĩa.”


Thằng Khỉ Gió hỏi thêm: “Còn những công trường chưa khởi công thì sao?”


“Anh cứ báo cáo hoàn tất bốn năm chục phần trăm cho tôi.”


“Chị Dung ơi, tôi nghe các anh chị cách mạng có bản sao mấy trang sách cuội làm bí kíp xây dựng xã hội. Chị có thể cho tôi mượn đọc sơ qua, mà làm báo cáo chăng?”


Chị trưởng phòng ngơ ngác không hiểu ‘bí kíp’ là cái gì, và xưa nay, có lẽ cũng chưa nghe ai ăn nói liều mạng như vậy, nên tưởng Khỉ Gió nói điều nghiêm túc, bèn lục hồ sơ cũ, lấy tờ báo cáo năm trước, đưa cho Khỉ Gió, và bảo cứ dựa theo đó mà viết.


Thằng Khỉ Gió hay ăn nói vong mạng, anh em sợ có ngày ‘cách mạng’ bắt Khỉ Gió đi tù, nên càng cố bày ra một huyền thoại, nửa thực, nửa giả bao quanh cái lý lịch của Khỉ Gió. Một anh kỹ sư, bị giao nhiệm vụ viết báo cáo về "Sáng kiến cải tiến kỹ thuật", nghĩ mãi không biết viết gì, nhức đầu quá, anh đi quanh, ghé lại phòng kế hoạch nói với Khỉ Gió: “Tuần trước, tôi thấy anh ở trong nhà ông bí thư thành ủy đi ra. Ngồi trên ‘xe con’ của ông ấy. Anh đi đâu vậy? Có việc gì không?”


“Chắc anh thấy lầm tôi với ai đó. Không phải tôi đâu.”


“Làm sao mà lầm được, cái miệng anh cười, cái áo màu nâu nầy. Tôi đâu có lòa mắt.”


Chị trưởng phòng nhìn Khỉ Gió có vẻ e dè. Khỉ Gió thường bảo rằng, những người "cách mang" sống trong nghi ngờ, lo sợ thường trực, và luôn luôn giữ mồm giữ miệng, không dám nói đùa, sợ bị hiểu lầm mà mang vạ. Họ sợ cọp, cho nên thấy phân cọp cũng sợ, mình là phân dê, mà họ tưởng phân cọp, thì cứ để họ tưởng. Người khác, mà không có cái huyền thoại bao trùm chung quanh, thì chắc là bị bắt đi tù từ lâu rồi.


image


Tiệc liên hoan tất niên gồm có thịt bò kho ăn với bánh mì và cháo. Trước khi ăn, chị cán bộ trưởng phòng dặn nhỏ Khỉ Gió là đừng múc cháo đầy chén. Múc chừng một phần ba chén thôi, ăn thật mau, rồi múc thêm chén khác thật đầy. Như thế là ăn được hai chén. Khỉ Gió không nghe lời chị, múc một chén thật đầy cho ăn chắc, lỡ cháo hết, không còn mà múc chén thứ hai, uổng của. Trước khi mở màn cuộc liên hoan, anh cán bộ thủ trưởng đọc diễn văn, ca ngợi đảng cộng sản, ca ngợi xã hội chủ nghĩa tốt đẹp, nên mới có được thành quả vẻ vang, là bữa tiệc hôm nay. Chị trưởng phòng chăm chú ăn, không nói một lời. Chị múc được chén cháo thứ hai. Chị trách Khỉ Gió: “Thế là anh chỉ được một chén thôi nhá. Tôi đã dặn kỹ mà anh không nghe.”


“Lấy một chén đầy cho ăn chắc chị ơi. Cuộc sống bấp bênh, ai biết chắc chuyện gì ở phút sau?”


Cả công ty đang ăn uống, cười đùa, chỉ có anh Trần đứng ngoài phòng nhìn vào nháy nhó. Anh thủ trưởng hỏi: “Sao anh không ăn?”


"Lâu ngày, ăn khoai sắn, không quen ăn thịt, sợ ăn vào đau bụng, phí của 'dzời' đi!"


Anh Trần ghé vào tai thằng Khỉ Gió mà thì thầm: “Không ăn cháo cọng”. Nhiều lần, anh Trần có nói với bạn bè rằng, muốn lên núi hái rau vi, bắt chước Bá Di, Thúc Tề ngày xưa.


Ăn xong, thì các anh các chị cãi nhau dữ dội về nửa ký thịt heo mà mỗi người được mua. Người chê toàn mỡ, kẻ chê bạng nhạng, da. Anh phó thủ trưởng công ty đòi kiểm tra, và xét những miếng thịt của các chị trong ban “vật tư” làm các chị tái mặt.


image


Năm nay, mỗi người được mua nửa phong pháo nhỏ. Người ta đoán, nhà nước đã “kiểm kê” được của một tiệm nào đó, nên bán cho nhân viên xài chơi. Danh từ "kiểm kê" vào thời nầy, được hiểu đồng nghĩa với tước đoạt, tịch thu. Có lần thằng Khỉ Gió nói với chị trưởng phòng rằng: "Chiếc xe đạp của tôi được kẻ gian kiểm kê rồi, cho nên phải đi làm bằng xe lam".


Nói xong nó cười hề hề. Thế rồi lần họp công đoàn, thằng Khỉ Gió bị một anh đang phấn đấu để vào "đoàn" đặt vấn đề, và đòi "phê bình xây dựng".


Tết năm đó, thằng Khỉ Gió bắt thăm, nhằm phiên trực gác đêm 30 Tết. Phải ngủ lại cơ quan. Khỉ Gió đâu có e ngại gì, nó nói ngủ nhà, hay ngủ tại sở, cũng thế thôi. Khỉ Gió chẳng có vợ con gì mà lo. Nó nói, bên ngoài cổng cơ quan, thì đã có bảo vệ canh gác, bên trên lầu, thì có mấy hộ của cán bộ ở, mà nếu có ai muốn vào đây phá hoại, thì cũng là "phe ta" cả. Khỉ Gió ôm mền, chiếu, và cuốn truyện nhan đề là “Số Đỏ” của Vũ Trọng Phụng vào nằm đọc. Hai buổi tối liên tiếp theo sau đó, Khỉ Gió tình nguyện gác thay cho những người kế tiếp. Sau đó anh Trần biết được chuyện tình nguyện của Khỉ Gió, anh sợ nó có âm mưu gì, làm điều dại dột rồi lỡ bị bắt, không được gì mà thêm khổ thân. Anh khuyên nó. Nó thú thật với anh, là ba đêm liên tiếp, chị cán bộ trên lầu mò xuống, ăn nằm với nó.


image


Nó kể rằng, đêm đầu tiên, chị xuống nói chuyện, rồi pha trà bưng xuống mời. Chị nói chuyện, và xưng là tự xưng là “mình”. Thấy chị cũng trắng trẻo, có da có thịt, không xấu, nó sinh tà ý. Thấy hai con mắt của chị long lanh, toát ra đầy thèm muốn, nó kêu đùa là “mình ơi”. Thế là chị chồm đến, ôm lấy nó. Nó không dám đồng tình, mà cũng không dám xô chị ra. Hắn rên rĩ nho nhỏ: “Thằng chồng của chị nó xuống đây bắn nát đầu óc tôi ra. Tôi chưa muốn chết đâu.”


Chị thều thào: “Ông ấy đi cả tháng chưa về, bây giờ đang ở Sông Bé, mồng ba Tết mới về cơ.”


Khỉ Gió hỏi: “Thật không?”


Chị trả lời chắc nịch: “Thật chứ! Không thì tôi đâu dám xuống đây”.


Rồi chị đè thằng Khỉ Gió ra mà hành động, tham lam, vồ vập, hối hả. Thằng Khỉ Gió chợt nhớ lại một đoạn trong cuốn truyện Số Đỏ mà hắn đang đọc, hắn bắt chước nhân vật trong tiểu thuyết, thều thào kêu nho nhỏ: “Bớ ông Cẩm ơi! ‘Kíu’ con với, ‘kíu’ con với!”.


Chị cán bộ đánh vào nó, nói: “Khỉ nào. Vui thế nầy, ‘kíu’ cái nỗi gì?”.


Hắn còn nói: “Thế là tôi đã dâng cả cái trinh tiết của tôi lên cho cách mạng rồi. Mất cái trinh tiết đi, sau nầy làm sao mà lấy vợ được? Bắt đền ‘mình’ đó.”


Chị cán bộ cười rinh rích.


https://baomai.blogspot.com/


Anh Trần cho rằng, thằng Khỉ Gió kể chuyện xạo chơi, không tin. Sau Tết, thằng Khỉ Gió xin ra công tác tại các công trường xa. Hắn nói với anh Trần rằng, hắn chưa muốn bị bắn bể đầu. Hắn nói tiếp, sách vở có dạy rằng, có ba điều không dấu được ai, đó là nghèo, ho và tình yêu. Xã hội chủ nghĩa không dấu được cái nghèo đói, dù cho chối quanh, ngụy biện. Chị cán bộ cũng sẽ không dấu được tình yêu, nó chuồn đi sớm là hơn.


Nhờ đi công trường xa, giờ giấc không bị kiểm soát chặt chẽ, thằng Khỉ Gió móc nối được tổ chức vượt biên, và thuyền qua đến Phi Luật Tân, cũng vào đúng kỳ Tết năm kế. Hắn ăn Tết trong trại tị nạn, và thấy sung sướng, vui vẻ hơn cái tết nào cả, vì tương lai tự do đang mở ra trước mắt.


Tràm Cà Mau


Báo Mai