Người Phật tử chánh tín có cầu nguyện mà không hề cầu xin, vì cầu xin vốn không có cơ sở và không thể được.
Sự cầu xin này cũng như là ăn mày với các đấng thần linh, mà họ không hiểu các đấng thần linh này có giúp cho họ được không?
Chuyện kể về một bác nông phu, kéo xe chở hàng rất nặng nhọc. Vào một ngày, bác kéo xe quá nặng nên bị đổ ra đường. Buồn rầu, bác ngồi xuống và nhìn thấy dòng người đi xe hơi tìm đến cửa chùa làm lễ.
Bác ngồi nghĩ: Ông trời thật không công bằng, người thì sinh ra đã có tất cả, còn kẻ làm lụng vất vả mà chẳng có gì. Sau đó có một bà đến nói: “Ông đã đến cửa Phật sao ông không vào thành tâm kêu cầu mà ngồi đây than thân trách phận”.
Ông lão liền đi vào chùa, ông thấy người ta cầu khấn rất đông, người lớn người nhỏ, kẻ già người trẻ…
Lúc đó ông nghe thầy trụ trì hỏi: Thí chủ lần đầu đến đây phải không? Ông đáp: Vâng! Lần đầu con đến cửa Phật nên không biết kêu cầu thế nào, ra làm sao? Mong thầy chỉ dạy.
Thầy trụ trì hỏi: Thí chủ thỉnh cầu điều gì?
Ông đáp: Con cầu xin Đức Phật ban phát sự công bằng. Con sinh ra trong một gia đình nghèo khổ, bần hàn, không được học hành tử tế. Từ bé đã phải tự mưu sinh. Lớn lên lấy một người vợ nghèo và nai lưng làm lụng như trâu bò để nuôi một bầy con nheo nhóc. Cuộc đời khốn khổ cơ hàn cứ theo con đằng đẵng trong khi có biết bao người khác sinh ra trong một gia đình giàu sang, chẳng cần cố gắng mà vẫn sống suốt đời trong nhung lụa. Như vậy là không công bằng, nếu Đức Phật linh thiêng xin người hãy ban phát cho con một chút may mắn của những người kia”.
Thầy trụ trì hỏi: Những người kia ư!
Ông đáp: Vâng! Chỉ cần nhìn họ là đủ biết họ giàu sang quý phái cỡ nào. Những người nghèo khổ như con không thể hiểu nổi họ làm gì mà giàu sang như vậy.
Thầy trụ trì đáp: Cái đó ta không biết, nhưng khi đã tới đây họ cũng chỉ là ăn mày cả thôi.
Ông ngạc nhiên hỏi: Ăn mày ư thưa thầy?
Thầy trụ trì trả lời: Đúng! Ăn mày cửa Phật.
Ông vội hỏi: Nhưng nhìn họ giàu sang quý phái, có thiếu gì đâu mà phải đi ăn mày.
Thầy trụ trì chầm chậm trả lời: Sống trên cõi đời này, mấy ai thỏa mãn với những điều mình đang có, không tin thí chủ cứ lại gần họ mà xem.
Khi ông lão vào thì nghe người này xin đừng bị phá sản, người xin khỏi bệnh, người xin có người yêu…
Sự cầu nguyện chân chính theo Phật giáo cũng không ngoài việc mong được Tam bảo soi sáng và thức tỉnh để thực hành Chánh pháp.
Ông bước ra và nói: Họ cầu xin rất nhiều điều, hóa ra họ toàn là ăn mày thật, con cứ tưởng trên đời này ai cũng hạnh phúc hơn con. Biết đâu được họ cũng có nhiều nỗi khổ đau đến thế, ngẫm ra con còn nhiều điều hơn họ, như sức khỏe, vô tư chẳng hạn.
Thầy trụ trì trả lời: Đúng vậy, cuộc đời công bằng với tất cả mọi người, an phận với thực tại và cố gắng hết mình để tự mình hóa giải những khó khăn trong cuộc sống, đó mới là một cuộc đời hoàn mỹ.
Qua câu chuyện, chúng ta có thể thấy rằng: Cuộc đời này ai cũng muốn cầu xin những điều mà mình không có. Họ không thỏa mãn được điều đã có, luôn tìm kiếm những cái cao hơn, ngon hơn, tốt hơn, đẹp hơn…Đôi khi họ cứ nghĩ các đấng thần linh có thể ban phát cho nên họ cúng dường một mà muốn các đấng thần linh trả lại bằng trăm bằng ngàn lần nhiều hơn. Nếu thật sự các đấng thần linh có thể làm được việc đó thì thế gian này làm gì còn nghèo đói, hay hoạn nạn?
Đức Phật không bao giờ có thể phù hộ hay gia bì cho bất cứ ai trên thế gian này được, mà Ngài chỉ có thể chỉ cho chúng sinh phương thức để tự mình tạo hạnh phúc, tự mình hóa giải lo lắng, buồn phiền, khổ não để biến cuộc sống từ điên đảo trờ thành hạnh phúc, an vui và tự tại. Đó là nội dung toàn bộ cuốn sách này và cũng là cốt lõi của đạo Phật.
Viết Tại Washington - Mùa Phật Đản PL 2559, DL 2015
Lê Sỹ Minh Tùng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét