Thứ Tư, 31 tháng 3, 2021

"Những Ngày Xưa Thân Ái" Với Những Kỷ Niệm Mang Theo

Thu Tuyết

"NHỮNG NGÀY XƯA THÂN ÁI" VỚI NHỮNG KỶ NIỆM MANG THEO

Thu Tuyết

Cho đến hôm nay, cảm xúc tôi vẫn tràn đầy mỗi khi nghe lại “Những ngày xưa thân ái”. Chỉ khác nhau bây giờ tim tôi thắt lại có lúc giữa khuya hay ngay cả trong giấc chiêm bao. Riêng bài hát này, với tôi, lời ca và giai điệu luôn quyện vào nhau, không thể tách rời; cũng như không bao giờ nó rời khỏi tôi, bởi những kỷ niệm đã theo tôi suốt chặng đường đời. 

“Uống nước dừa hay nước mắt quê hương”. Khi viết bài này, tình trạng quê hương vẫn còn ngổn ngang với cuộc chiến. Có phải như một sự an bài mà NS Phạm Thế Mỹ đã biết trước chăng? Vì cuộc đời luôn tồn tại hai mặt đối lập. Sẽ là phân nửa uống nước dừa và phần còn lại là nước mắt quê hương? Tôi suy nghĩ rất nhiều về điều này mỗi khi hoài niệm về quá khứ, về tháng ba, về những ngày hoảng loạn của tháng tư năm ấy. 

Ngày đó, tôi còn rất nhỏ, cứ mỗi lần anh Trần Công Định, bạn anh tôi đến chơi; anh luôn cầm đàn và hát “Những ngày xưa thân ái”. Anh hát say sưa, hát da diết, hát với cả tâm hồn và trái tim. Và cũng từ đó, “Những ngày xưa thân ái” đã ở lại trong tôi, một cô bé còn chơi lò cò với đám bạn trẻ con hàng xóm; chưa hiểu chiến tranh là gì, tang tóc là gì và tại sao cùng một dân tộc lại hận thù và bắn giết nhau đau thương đến vậy? 

Thời gian sau đó không thấy anh Định đến chơi, tôi được biết anh đã lên đường nhập ngũ. Một năm sau, vào một chiều mưa bụi, anh tôi thất thểu về nhà nói với chị tôi rằng: “Thằng Định đã đi rôi!” Không gian như chùng lại, và chị tôi khóc…! 

Tôi không bao giờ quên những ngày cuối tuần, đặc biệt là những đêm trăng sáng, anh ấy luôn có mặt nhà tôi, đàn và hát đến sáng rồi ra về. Đơn giản là vì anh yêu chị tôi, một tình yêu trong sáng của tuổi học trò. Nó thanh khiết và đẹp biết bao! Thế là kết thúc một cuộc đời, và chấm than cho một cuộc tình! 

“Những đường xưa phố cũ. Ôi nỡ đành quên sao!

Xin gọi lại tên anh giữa trời sao long lanh”

Tôi làm sao hiểu được, con phố dẫn anh đến nhà tôi với những đêm sao trời long lanh đàn hát. Làm sao hiểu được nỗi đau của anh tôi khi mất đi người bạn tri kỷ, và chị tôi với mối tình đầu ngây thơ trong vắt! 

“Những ngày xưa thân ái anh gởi lại cho ai

Gió mùa xuân êm đưa rung hàng cau lưa thưa

Anh cùng tôi bước nhỏ, áo quần nhăn giấc ngủ

Đi tìm chim sáo nở. Ôi bây giờ anh còn nhớ?” 

Còn đâu những ngày xưa ấy anh cùng đón gió mùa xuân với anh tôi bên hàng cau thưa lá trên con đường làng mỗi khi tết đến. Rồi anh cùng anh chị tôi dắt tôi đi chúc tết bạn bè. Còn đâu những trưa hè anh và anh trai tôi lang thang dưới cái nắng gắt đi tìm chim sáo nở vào những kỳ nghỉ về quê nhà tôi. Bây giờ anh có nhớ? 

“Những ngày xưa thân ái xin gởi lại cho ai

Trăng mùa thu lên cao khóm dừa xanh lao xao

Anh cùng tôi trốn ngủ ra ngồi trên lá đổ

Trong bầy chim trắng hiền mơ một nàng tiên dịu hiền” 

Còn đâu những đêm trăng lên nấp sau rặng dừa nhà tôi, thả ánh sáng dịu dàng phủ xuống trần gian. Anh đã cùng anh tôi thức trắng đêm bên hiên nhà lưa thưa lá đổ mỗi độ Thu về, cùng mơ một ngày được ôm vào lòng hạnh phúc. 

“Những ngày xưa thân ái xin buộc vào tương lai

Anh còn gì cho tôi, tôi còn gì cho anh

Chỉ còn tay súng nhỏ giữa rừng sâu giết thù

Những ngày xưa thân ái xin gởi lại cho ai” 

Sau đó, anh tôi đã mang “Những ngày xưa thân ái ấy” đi vào cuộc chiến, để đêm đêm nằm nghe tiếng súng hoà vào tiếng thác đổ giữa rừng khuya Dục Mỹ. Rồi những đêm trăng sáng trôi qua, vùng ký ức ấy luôn ẩn hiện bên đời anh. Giờ này thân xác Định ở đâu? Con phố cũ, hàng cây, góc phố vẫn tồn tại theo thời gian. Nó già đi vì sương gió và cũng già đi vì thiếu Định 

“Xin bình yên giấc ngủ. Xin ngày sau bớt khổ

Xin hờn căm tắt thở. Cho mẹ già ru lời mới” 

Cầu xin anh an nghỉ bình yên ở một nơi nào đó, trên ngọn đồi hay dưới vực sâu. Xin không còn thù hận để những Mẹ già không còn lom khom đầu ngõ mỗi chiều mong ngóng những đứa con. Và cạn khô nước mắt khi chiếc quan tài phủ lá cờ tổ quốc đưa con về lại quê nhà. 

“Những ngày xưa thân ái, xin gởi lại cho ai?” 

Ca sĩ Thanh Lan đã đưa tôi về những ngày còn bé để viết lại những kỷ niệm buồn của anh chị tôi và anh Trần Công Định, người bạn, người yêu, đã mang đi “Những ngày xưa thân ái” của chúng tôi!

Tôi xin mượn bài hát này để ghi lại những mối tình thật đẹp của một thời trong chiến tranh tang tóc, của những người đã ra đi và nỗi buồn của người ở lại. 

Melbourne, tháng 3/2021

Photographer: Hung Nguyen

Designer: HM  



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét