Năm 1979 từ trại tỵ nạn Singapore tôi được đưa về định cư tại thành phố hoa hồng Portland, Oregon. Lúc đầu sống ở Beaverton mà lại ghi danh Portland Community College, nên mờ sáng phải bắt bus xuống downtown rồi từ đó lại chuyễn bus khác mới tới trường đuợc. Thiệt tình lúc đầu bỡ ngỡ, mỗi lần kiếm lớp phải chạy bỡ hơi tai vì PCC-Sylvania không nhỏ, vả lại khi ghi danh mà không để ý đến mấy cái hall cách nhau xa lắc xa lơ, nên nhiều khi chuyển lớp vào trễ, thầy liếc xéo xấu hổ vô cùng.
Trong đám chơi thân với nhau có 5 đứa, 4 Việt tỵ nạn và thằng Ali người Iran, số là Ali được qua Mỹ du học trước khi vua Shah bị ông đạo khùng Khomeni lật đổ. Trong trường Ali bảnh tỏn râu ria đẹp trai, nó có chiếc Mazda RX-7 mới cáu chỉ màu vàng chói lói, cứ vài ngày nó lại chở một em Mỹ blondi nõn nà mới đem về khoe. Việc của nó là chỉ có chơi, còn bài vở home work thì có phe ta lo liệu, hễ hôm nào có Exam thì tụi này bố trí ngồi chung quanh để nó còn quệt đề thi trắc nghiệm cho đúng. Bù lại năm ba chục gặp anh em nó dúi mãi lộ đều chi. Lâu lâu hứng lên nó lại nhét cả bọn vào chiếc Rx-7 hai chỗ, dồn như cá mòi mà chở đi chơi khắp thành phố hoa hồng. Trời sập tối lại còn "Saturday Night Live” disco club nữa chứ, đâm ra nhờ Ali mà cả bọn dân chơi không sợ mưa rơi được hưởng sái. Thời gian sau lại rũ nhau ở chung, cả đám mướn được một căn nhà gần downtown có cả Ali.
Đúng là đời lên voi xuống chó vì sau khi xảy ra cách mạng Hồi Giáo bên Iran, Khomeni lên nắm quyền, Ali không còn nhận được trợ cấp của gia đình nên Ali phải dọn theo ở ké với tụi này, tình bạn trước sau vẫn như một, nhưng tiền nhà phải rõ ràng sòng phẳng chứ, khổ mà......cho mày thiếu. Chính vì thế Ali đôi lúc nó cũng rơm rớm nước mắt mà cám ơn cho những chân tình của cả bọn Mít đã dành cho nó.
Đứa tới trong đám ít nói nhất là Thọ, lúc nào Thọ cũng trầm ngâm suy tư hình như trong tâm trạng có mang một nổi buồn man mác. Hỏi thì Thọ chỉ cười cười rồi lảng sang chuyện khác, riết rồi anh em bảo nhau để yên cho cái thế giới riêng tư của Thọ. Nhưng tụi này biết Thọ nhớ nhà vì đôi khi thấy Thọ hay mang tấm hình gia đình có lộng kiếng ra chùi, rồi ngồi thẫn thờ cả ngày.
Nhà tụi này mướn rẻ mạt trên đường Columbia, đó là một tòa nhà kiểu lâu đài nhỏ 3 tầng cũ rích đã trên trăm tuổi, với lối xây từ thế kỷ 18 có nhiều phòng ốc, cộng lối đi quanh co nên ban đêm mò về nhà cũng thấy sờ sợ. Trong nhà đèn hành lang thì mờ mờ ảo ảo, ổ khoá thì nặng nề khó mở, đêm về tới phòng mà phải đánh vật với cái cửa gỗ đã tét toe tưa với bản lề vốn đã hoen gỉ, khi kéo ra nó kêu kèn kẹt buốt cả óc.Và hình như lúc nào cũng cảm giác có ai vô hình đang đứng đàng sau soi mói mà nổi da gà. Đã thế điện thỉnh thoảng lại bị cúp liên tục vì cái hộp cầu chì cũ sì đã quá tải, đôi khi bọn này phải xài đèn cầy le lói nằm chờ tới sáng mới mua đồ về sửa được. Nói chung nó vừa lạnh vừa tối, cộng thêm tường nhà được sơn màu cứt gà đã lên rêu, đâm ra chỗ ở này nó giống như cái nhà mồ vĩnh biệt.
Thọ dành ở lầu 3 muốn yên tĩnh vì lầu này chỉ có 1 phòng lớn riêng cho cả lầu, còn tụi này 4 đứa chia nhau ra mỗi 2 đứa ở 2 lầu dưới. Và không biết sao xéo xéo nhà này bên góc kia đuờng là văn phòng FBI Portland Office, cứ lâu lâu lại thấy mấy ông Agent chỉ qua đây, xí xa xí xồ với nhau làm cả bọn chẳng đứa nào hiểu khỉ gì. Hay là họ có ý định hốt hết cái đám có tác phong như mấy thằng ăn trộm bên này cũng không chừng?
Trước khi tự vẫn, Thọ có viết một bức thơ tuyệt mệnh xin lỗi với bố mẹ Thọ vì không chịu nổi cái cực, cái buồn, cái nhớ nhà nhớ tết trong tình thương gia đình nên Thọ mới đi đến quyết định kết liễu cuộc đời ngắn ngủi như vậy. Âu cũng vì cái họa Cộng Sản mới sinh ra những cảnh gia đình ly tán đau thương như thế này. Riêng tôi lại còn có kỷ niệm riêng với Thọ qua 2 bản nhạc mà hai đứa đắc ý, cứ nghe tới nghe lui làm nhảo cả cuốn Cassette C-60 đem được từ bên đảo: Đó là bản "Hai khía cạnh cuộc đời" Julie ca và "Biển Máu" của Phạm Duy, bản "Biển Máu" ra biển chiều nay thấy màu máu đổ... này, bây giờ kiếm không ra, nếu có ai biết xin vui lòng chỉ giùm!
Vì ám ảnh cảnh Thọ mặt mày tái mét quay từ đàng trước ra đàng sau, tụi này không đứa nào dám ở lại nên ngay hôm đó mùng một tết, hồn ai nấy giữ đèn nhà ai ấy sáng, cả đám bèn dọn đi gấp rồi từ đó mất luôn liên lạc. Nghe đâu căn nhà này sau bị bỏ hoang mưa nắng mục nát trôi theo ngày tháng. Hèn gì lúc phe ta dọn vô chủ nhà dễ dải rent đã bèo, thế mà tốt bụng còn miễn thêm cho cái khoản deposit nữa chứ? Nam mô a di đà.
Không biết Hùng, Quang, Hiển và cả Ali bây giờ mọi người đã lưu lạc đến phương nào. Bức thơ tuyệt mệnh đó bố mẹ Thọ có được đọc hay không. Và chính Thọ có được siêu thoát trên miền cực lạc từ dạo ấy?
Hàng năm đến tối trừ tịch, tôi lại thắp một nén hương cho Thọ người bạn xấu số năm xưa, và đó cũng là kỷ niệm những ngày tha hương, đêm Giao Thừa kỷ niệm khó quên.
Michael Bùi
Trích: Người Phương Nam
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét