EM ĐỪNG HỎI...
Em đừng hỏi... sao thơ mừng đêm Thánh? Lời u buồn thương nhớ tình chia xa Người ta vui sao mắt lệ nhạt nhòa Cho dù tuyết có rơi thầm trên phố Em đừng hỏi... sao tình không bày tỏ? Để thơ hoài vương vấn sầu tương tư Kỷ niệm xưa còn đâu để mong chờ Đêm đón Chúa lời thơ buồn héo hắt Em đừng hỏi... sao tình giờ phai nhạt? Để tuyết rơi lạnh giá thấm vào hồn Con đường về quạnh vắng bước cô đơn Hoài nhung nhớ Giáng sinh về hiu quạnh Em đừng hỏi... sao Đông về giá lạnh? Ánh đèn giăng mừng đón Giáng sinh về Gợi thêm buồn nhớ quá con đường quê Làm sao giữ... khi tình giờ tan vỡ Em đừng hỏi... sao tình ta dang dở? Nơi xứ người lặng nhìn tuyết trắng rơi Người ta vui mừng đón Chúa ra đời Sao tim vẫn gọi thầm tên em mãi? Có phải chăng tình mình luôn ái ngại? Để lòng hoài ôm ấp nỗi niềm đau Phút chia tay còn đâu thuở ban đầu Lời hứa hẹn phai mờ theo năm tháng
Em đừng hỏi... sao tình mình vơi cạn? Chẳng còn gì lưu luyến phút chia tay Bài thơ anh từng nét chữ thương vay Lời vẫn mãi nhớ nhung về kỷ niệm
Em đừng hỏi... sao tình thơ chết lịm? Khi tim lòng héo úa có gì vui Giòng thời gian ôm ấp nỗi ngậm ngùi Mừng đêm Thánh tuyết rơi đầy trước ngõ... Nguyễn Vạn Thắng |
EM ĐỪNG HỎI

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét