Thứ Sáu, 19 tháng 2, 2021

Kỷ Niệm Đêm Giao Thừa

 

Truyện ngắn KỶ NIỆM ĐÊM GIAO THỪA
Điệp Mỹ Linh

Dựa theo chuyện thật đã xảy ra tại Nha Trang

Sau khi dùng miếng bánh chưng cuối cùng, Hiếu gác đũa, xin phép Cha Mẹ – ông bà Tân – ra ngã tư chơi bầu cua. Chơi được một chốc, Hiếu chạy về, xin phép đi xi-nê. 

Lạ! Suốt mấy ngày Tết không có ngày nào Hiếu không xin đi xi-nê và cũng không có bữa cơm chiều nào Hiếu ăn ở nhà. Ông Bà Tân bực mình lắm, nhưng phải nén giận cho qua ba ngày Tết. Trưa mồng Bốn, Hiếu lại xin đi xi-nê. Ông bà Tân buộc Hiếu chiều phải về nhà ăn cơm. Hiếu dạ. 

Xem xi-nê về, Hiếu nhảy “cà-tưng” từ ngoài ngõ vào tuốt trong phòng. Một lúc sau Hiếu trở ra với áo thun, quần ngắn, hai cây vợt và trái vũ cầu; để tất cả nơi bậc cấp, Hiếu ngồi cạnh, vẻ thấp thỏm đợi chờ. 

Tường-Hạnh – chị của Hiếu – đi thăm cô bạn thân, tên Bảo-Trân, về, thấy Hiếu trong tư thế như chờ đợi, vội hỏi: 

- Hiếu! Em sửa soạn chơi vũ cầu với ai vậy? Ra chơi với chị, đi! 

- Thôi, chị đánh dở ẹc, mất công em lượm. 

Nói xong Hiếu cười, mặt vênh vênh. Tường-Hạnh giả vờ “kí” nhẹ lên đầu Hiếu một cái rồi đi thẳng ra nhà sau. Ông bà Tân đang ngồi nơi bàn ăn. Bà Tân bảo Tường-Hạnh ra gọi Hiếu vào ăn cơm. Tường-Hạnh quay lui, đến cửa ngang chợt nghe tiếng còi Vespa tin tin và thấy Hiếu “phóng cái vù” từ bậc cấp ra cửa ngõ. Tới cửa lớn, Tường-Hạnh thấy Hiếu vừa cười, vừa nói, vừa nắm tay kéo Ðăng vô nhà. Tường-Hạnh ngạc nhiên, đứng sững. 

Không thể nào Ðăng nghe được Hiếu nói gì; vì Đăng đang bị gương mặt rạng rỡ và đôi mắt nâu nồng nàn của Tường-Hạnh thu hút. Tới bậc cấp, cả Đăng và Hiếu dừng lại, hơi ngẫng lên nhìn Tường-Hạnh và cười. Tường-Hạnh cứ đứng trơ, lòng rộn ràng nhưng không biết phải nói gì/làm gì trước hai nụ cười dễ thương, đượm chút “tinh quái” đó. May quá, Hiếu lên tiếng: 

- Chị Hạnh! Anh Ðăng đánh vũ cầu “nghề” lắm. Chị muốn xem không? 

Tường-Hạnh chưa biết đáp như thế nào thì Hiếu ngẫng lên nhìn Ðăng, tiếp: 

- Ði, ra đánh chứ trời sắp tối rồi, anh Ðăng. 

Như sợ Hiếu sẽ dẫn Ðăng đi, Tường-Hạnh nghiêm giọng: 

- Hiếu! Ba Mẹ chờ cơm kìa, 

Nói xong Tường-Hạnh mới biết mình thiếu tế nhị, kém xã giao. Có vẻ lúng túng vì không ngờ mình đến đúng vào giờ cơm chiều, Ðăng hơi khom người, nói với Hiếu: 

- Hiếu vô ăn cơm đi! Chiều mai anh sẽ đến sớm hơn, mình sẽ chơi vũ cầu, nha! 

Vừa khi đó ông Tân xuất hiện, vì ông thấy bóng người lạ. Thấy Ðăng đang vịn vai Hiếu, ông Tân hơi thắc mắc. Hiếu là con nít, làm sao quen được với một sinh viên sĩ quan Không-Quân? Còn Tường-Hạnh, trong số những thanh niên theo đuổi nàng, ông Tân chưa hề thấy một chàng Không-Quân nào cả. Vậy người này là ai mà có vẻ rất thân thiện với Hiếu, lại cứ nhìn Tường-Hạnh, cười cười? Vì không biết Ðăng là bạn của nhân vật nào, ông Tân đành nói trổng: 

- Ủa, bạn đến thăm, sao không mời anh vào nhà, con? 

Ðăng bước lên bậc cấp, lấy nón kết kẹp vào tay trái rồi cúi người cung kính chào ông Tân. Ông Tân cười, đưa tay mặt ra. Ðăng đưa hai tay, hơi nghiêng người bắt tay ông Tân và tự giới thiệu: 

- Kính chào bác. Cháu tên Ðăng. 

Vừa bắt tay Ðăng ông Tân vừa liếc sang Tường-Hạnh. Thấy nàng len lén nhìn Ðăng rồi nhìn xuống đất, ông biết ngay, vội hỏi: 

- Tường-Hạnh! Mời anh vô nhà ngồi chơi chứ sao để anh đứng ngoài này, con? 

Tường-Hạnh vẫn đứng ngây người, mặt đỏ bừng. Ông Tân nhắc một lần nữa Tường-Hạnh và Đăng mới dám bước vào phòng khách. Muốn để cho hai người trẻ được tự nhiên, ông Tân xoay sang Hiếu: 

- Hiếu! Vô lấy nước mời anh đi, con! 

Xoay sang Ðăng, ông Tân tiếp: 

- Cậu tự nhiên, nghe, cậu Ðăng. 

Nói xong ông Tân nắm tay Hiếu đi ra nhà sau. Hiếu rất bất bình, nhưng phải đợi đến lúc xuống bếp mới dám tỏ ra: 

- Anh Ðăng là bạn của con chứ bộ. 

Ông Tân cười: 

- Mấy hôm nay con đi xi-nê và đi ăn với anh Ðăng, phải không? 

- Dạ. Ảnh “phái” con lắm, Ba! 

Từ nãy giờ, qua khung cửa ngang, bà Tân đã theo dõi diễn tiến của sự việc cho nên Bà véo nhẹ vào tai Hiếu, đùa: 

- Thôi, Mẹ biết rồi. Con bưng nước lên mời anh Ðăng đi. 

Thấy bà giúp việc đang chiên mấy khoanh bánh tét, Hiếu nhìn Mẹ: 

- Mẹ! Mẹ cho con rủ anh Ðăng ăn cơm, nha, Mẹ! 

Bà Tân cười: 

- Con phải nói là con mời chứ con không được nói rủ, nghe hôn. Mẹ ngại anh không ăn đâu, con. 

- Ăn mà! Con nói cái gì ảnh cũng nghe con hết đó, Mẹ. 

Ông Tân cười, mắng yêu: 

- Cha mày! Mày biểu nó cõng mày nó cũng cõng nữa là... 

Ðã chẳng hiểu gì về câu nói của ông Tân, Hiếu lại càng ngạc nhiên khi thấy ông bà Tân và bà giúp việc cùng cười. 

Trong khi dùng cơm với gia đình Tường-Hạnh, Ðăng lắng nghe ông Tân nói về nhiều đề tài như xã hội, thời sự, thể thao, v.v... Những đề tài ấy đều hợp với chàng nên chàng góp ý rất tương đắc. Tường-Hạnh thấy Mẹ cứ tiếp thức ăn cho Ðăng hoài; có lẽ Mẹ có nhiều thiện cảm với Ðăng. Còn Hiếu lầm lỳ, có vẻ không vui. Sau khi ăn xong, Hiếu gác đũa, thụng mặt, nghiêng người nói nhỏ với Tường-Hạnh: 

- Anh Ðăng quen với em trước chớ bộ; đương không chị “nhảy” vô dành. Kỳ cục! 

Tường-Hạnh cười thầm, vì Hiếu không biết được rằng Ðăng và Yên – người bạn cùng khóa với Ðăng – đã đi theo Tường-Hạnh và Bảo-Trân vào đêm giao thừa, lúc hai nàng đi hái lộc trên chùa Hải-Ðức. Còn lý do nào Ðăng biết nhà Tường-Hạnh, quen với Hiếu và Yên biết nhà Bảo-Trân thì cả hai nàng đều không thể giải đáp được. Bây giờ nghe giọng Hiếu có vẻ ganh tức, Tường-Hạnh lặng yên, mỉm cười. 

Từ đó, cứ mỗi chiều cuối tuần đến nhà Tường-Hạnh, Ðăng đem theo một bịch mứt mận Dalat cho Hiếu và chơi vũ cầu với Hiếu trong khi Tường-Hạnh ngồi nơi bậc cấp, xem. 

Theo thời gian, Hiếu lớn dần và ý thức được sự liên hệ giữa Ðăng và Tường-Hạnh, cho nên, mặc dù phải đi theo “canh chừng chị”, Hiếu cũng vẫn tìm những trò chơi riêng để không xâm phạm vào những giây phút riêng tư của hai người. Vì lẽ đó Ðăng rất thương và chìu Hiếu. Ngoài những lúc được ăn thức ăn hợp khẩu, Hiếu còn được theo Ðăng, Tường-Hạnh, Yên và Bảo-Trân đi Suối-Tiên nhặt đá cuội, đi Ba-Hồ xem sự hiển linh của Phật Bà Quan-Âm, đi Lương-Sơn ăn ổi, đi Hòn-Chồng nghe sóng thét gào. 

Lần nào đến Hòn-Chồng Hiếu cũng thích một mình rong chơi, nhảy từ mỏm đá này sang phiến đá khác trong khi Ðăng và Tường-Hạnh âu yếm thì thầm những lời yêu đương dưới bóng mát của một tản đá; còn Yên và Bảo-Trân cùng ngụp lặn theo triền sóng, nơi một bãi vắng xa xa. 

Sau một lúc bơi lội mệt nhoài, Bảo-Trân chạy lên bãi, nằm dài dưới bóng mát của cây dừa. Yên chạy chầm chậm phía sau và ngồi xuống cạnh nàng. Nhìn đôi chân dài và thẳng của người yêu không dưng Yên cảm thấy hồi hộp và trong trí thoáng ý nghĩ ngộ nghĩnh mà đàn ông thường ca tụng về phụ nữ. Yên duỗi người nằm cạnh Bảo-Trân. Một lúc lâu, chàng nghiêng người, nhè nhẹ gác một cánh tay qua người nàng. Bảo-Trân nằm yên, cảm nghe những rạo rực, những rung động, những ham muốn lan dần khắp thân thể. Lạ ghê! Từ sáng đến giờ cùng bơi lội, tát nước phá nhau, hai cơ thể đã va chạm nhiều lần sao không run, bây giờ Yên chỉ choàng tay qua là tim nàng đập loạn lên! Thì ra đây là sự rối loạn rất dễ thương của xúc cảm mà Bảo-Trân đang ước mơ và chờ đợi – một chờ đợi đầy thích thú. 

Sau một thoáng “thăm dò tình hình”, Yên từ từ nhích đến gần và hơi chồm về phía nàng. Bảo-Trân run hơn, vờ nhắm mắt, vờ như không biết gì về hành động của Yên. Một thoáng qua, Bảo-Trân mở mắt và bắt gặp ánh mắt nồng nàn của Yên. Ánh nhìn của Yên như nung nóng toàn thân nàng, làm người nàng mềm nhủn. Yên hơi rướng đôi vai cao hơn rồi... cúi xuống thấp hơn... Một gảm giác lạ lùng tỏa ra và người nàng đê mê, run rẩy. Cả hai cùng nhắm mắt lại khi môi chạm vào nhau. Chỉ một thoáng thôi, Yên rời môi nàng và nhìn vào mắt nàng thật lâu. Vì sợ quá, Bảo-Trân chưa cảm nhận được gì ở nụ hôn đầu đời. Nàng nhìn chàng như còn nuối tiếc trong khi chàng thì thầm: 

- Em chưa biết hôn, Bảo-Trân ạ! 

Im lặng. Yên lại cúi xuống, thì thào qua hơi thở dồn dập: 

- Anh sẽ bày em hôn. 

Lần này Bảo-Trân đón nhận nồng nhiệt hơn. Trong cử chỉ vụng dại, tham lam, hai đôi tay ghì chặt hai phiến lưng đầy cát. Yên hơi nghiêng người nằm xuống, kéo nhẹ thân người của Bảo-Trân sát vào ngực chàng. Cả hai quấn chặt lấy nhau, cảm thấy như tan loãng trong nhau, chìm ngập trong nhau... 

Ðang đê mê đón nhận những cảm xúc mới lạ nhất trong đời, bỗng Bảo-Trân có vẻ hoảng hốt; vì nàng vừa cảm nhận như có một “hiện tượng” rất lạ lùng đang xảy ra mà nàng không hiểu. Bảo-Trân vùng khỏi vòng tay của Yên, chạy thẳng xuống nước. Yên ngồi dậy, nghĩ thèn thẹn trong lòng sao đó nên chàng chỉ nhìn theo đôi chân dài của người yêu và mỉm cười một mình.

Suốt buổi vui đùa với người yêu và sóng nước, Yên và Bảo-Trân cảm thấy đói bụng, đề nghị mọi người ghé đường Trần-Quý-Cáp ăn nem Ninh-Hòa. 

Sau khi mỗi người thưởng thức vài cuốn chả ram và vài cái nem chua, món nem nướng chính thống của Ninh-Hoà được đem ra. Mấy lụi nem được nướng chín vàng, nóng hổi, tươm chất béo thơm không chịu được, khiến Ðăng khịt khịt mũi, nói với Yên: 

- Ăn đi mày! Mai mốt ra trường không biết còn dịp ăn món này nữa không đó! 

Yên nói với Ðăng nhưng lại liếc Bảo-Trân: 

- Tao lấy vợ Nha Trang thì dĩ nhiên tao sẽ còn nhiều dịp ăn nem Ninh-Hòa. 

Tất cả cùng cười. 

Ăn xong, Ðăng và Yên đến tủ chè chọn món tráng miệng. Chọn xong, Yên trở lại bàn, hỏi: 

- Tối mai Bảo-Trân, Tường-Hạnh và Hiếu rảnh không? 

Hiếu nhanh nhẩu: 

- Dạ rảnh. Chi vậy, anh Yên? 

- Ði xem tụi anh bay. 

Hiếu thích quá, mắt sáng rỡ: 

- Dạ, đi liền, mà xem ở đâu vậy, anh Yên? 

Yên chỉ xéo ra hướng biển: 

- Ra bờ biển là thấy liền. Từ nhà em ra Grand Hotel gần và thấy rõ hơn. 

Hiếu nhìn Yên với ánh mắt đầy thán phục và tò mò: 

- Làm sao em biết chiếc nào của anh, chiếc nào của anh Ðăng? 

Vừa khi ấy Ðăng trở lại bàn, đáp thay Yên: 

- Không thể phân biệt được đâu, Hiếu. 

Nghe Đăng nói, Hiếu buồn xo. Yên nhìn Bảo-Trân, âu yếm: 

- Mùa này không trăng. Thử tưởng tượng, trong vùng không gian tối đen, một đoàn phi cơ thực tập, mở hết đèn, sẽ giống như một chuỗi sao di động. Ðẹp, phải không, em? 

Ðăng phá bạn: 

- Mày bữa nay cũng bày đặt văn chương nữa, cho tao xin đi, khổ quá! 

Tường-Hạnh cũng không bỏ lỡ cơ hội: 

- Anh Yên nói chuyện hay như rứa hèn chi nhỏ bạn của tui mới... ngất ngư. 

*

*      * 

Bầu trời tối đen. Mắt thường không thể phân biệt được ranh giới giữa biển và mây, nếu không có ánh đèn ly ty của những chiếc ghe câu nơi cuối chân trời. 

Vừa ăn đu đủ bò khô Tường-Hạnh vừa đưa mắt về hướng phi trường, vẻ mong đợi. Bảo-Trân hất chân bạn: 

- Con khỉ! Làm gì có vẻ bồn chồn dữ vậy? 

- Đừng làm bộ. Chưa biết ai bồn chồn hơn ai đó. 

- Ta có gì đâu mà phải bồn chồn. Chỉ vài tháng nữa chàng ra trường, Ba Má ta sẽ cho làm lễ đính hôn; độ sáu tháng sau thì cưới. Chỉ có nhà người là phải chờ thôi. 

Vì quan niệm phụ nữ phải có nghề nghiệp vững chắc để khỏi lệ thuộc vào chồng, ông bà Tân quyết định Tường-Hạnh phải xong đại học – bất cứ ngành gì – rồi mới cho Ðăng làm lễ đính hôn. Ðối với những kẻ yêu nhau, không thấy nhau một ngày đã là một chuỗi dài nhung nhớ, huống chi rồi đây Ðăng sẽ ra đơn vị, sẽ xa nàng. Ðể thăm dò xem tình yêu của bạn có ích kỷ như mình hay không, Tường-Hạnh nghiêng sang Bảo-Trân: 

- Nè, nhỏ! Ta hỏi thật nhà ngươi, nhà người thương anh Yên nhiều lắm không? 

- Mi hỏi kỳ. Không thương Yên nhiều tại răng cuối hè ni ta nhận lời cầu hôn? 

- Nói như mi là ta không thương anh Ðăng nhiều cho nên ta bắt anh ấy chờ, phải không? 

- Ta phá nhà ngươi chơi chứ mỗi đứa một hoàn cảnh, phân bì sao được.

 - Rứa mi thương anh Yên như thế nào, nói ta nghe, được không? 

- Mi hứa không cười thì ta mới nói. 

- Con khỉ họ! Nếu ta cười mi thì ta cười ta cho rồi. 

Ðể bớt ngượng, Bảo-Trân xoay xoay ly nước dừa, đáp: 

- Ta thương Yên quá chừng! Ta chỉ muốn Yên biến thành vật gì ăn được để ta ăn ngấu nghiến cho xong. 

Tường-Hạnh tròn mắt nhìn bạn. Thật là lạ đời khi người con gái nói lên tình yêu của mình. Có ai yêu thật lòng mà chịu chia xẻ người yêu cho người khác không? Tường-Hạnh lặng lẽ nắm tay bạn như cảm thông. 

Trong khi hai cô gái thì thầm trao đổi quan niệm về tình yêu thì từ sát mí nước, Hiếu reo lên:

 - Máy bay lên rồi! Máy bay lên rồi! 

Thấp thoáng sau rạng dương liễu, từng chiếc phi cơ bay vút lên, nối tiếp nhau, tạo thành những khoảng cách gần như bằng nhau. Ðoàn phi cơ lẫn trong bóng đêm, chỉ có những ánh đèn cuối đôi cánh nhấp nháy làm duyên. Những đóm sáng đó kết thành chuỗi ánh sáng huyền hoặc trong không gian đen kịt. Chuỗi ánh sáng di động nhịp nhàng ra biển khơi, vòng lại phía Hồn-Chồng, bay dọc bờ biển, đến trung tâm huấn luyện Hải-Quân rồi vòng ra Hòn-Miếu. 

Ô, lạ chưa! Chuỗi ánh sáng không tạo những hình vòng cung nữa mà lại từ trên cao lao xuống, xuống nữa, rồi bay vút lên. Ðám trẻ con vỗ tay reo ầm lên. Hiếu có vẻ “lối”: 

- Trời! Mấy ảnh tấn công mục tiêu. Hết sẩy! Hết sẩy! 

Có tiếng “xì” thật dài và giọng bực tức của một bé trai: 

- Làm như “nghề” lắm đó. Mấy ổng thực tập chứ bộ thiệt sao mà tấn công. 

Không cần biết ai vừa mới phát ngôn, Hiếu cãi lại nhưng ngầm có ý khoe sự liên hệ giữa Hiếu và những phi công tương lai: 

- Ơ, thực tập cũng phải có mục tiêu chứ bộ. Anh Ðăng với anh Yên nói nè! 

Nghe em cãi nhau, Tường-Hạnh “xuỵt” khẽ rồi gọi: “Hiếu!” Biết bị rầy, Hiếu im. 

Ðoàn phi cơ vẫn nhào xuống, vút lên ở Hòn-Miếu. Mỗi người say mê quan sát cuộc thực tập một cách khác nhau. Kẻ im lìm theo dõi không sót một động tác nhỏ nhặt nào; người bộc lộ tình cảm bằng lời: 

- Ðó, đó, thằng thứ ba. Nó xuống và lên lẹ như chim bói cá. 

Tiếng người đàn ông khác cãi:

- Tao thấy thằng áp chót “gồ ghề” hơn. Nó xuống như sao xẹt mà lên nhanh như điện chớp. 

Ðoàn phi cơ vòng lại một vòng nữa. Cứ tuần tự, từng chiếc lao xuống, vút lên. Khi chỉ còn hai chiếc sau cùng, tiếng người đàn ông lúc nãy lại vang lên: 

- Ðó... thằng áp chót đó... Coi nó xuống nè... Ðó... ó... ó... 

Giọng anh ta đang nghe vui như tiếng suối reo, bỗng trở nên thấp và rè như máy hát dĩa hết giây thiều khi anh kéo dài chữ “đó” và miệng anh ta há ra như hình chữ O. Trời! Không phải một mình anh ta mà tất cả những người hiện diện trên bãi biển đều há hốc mồm ra như thế; vì họ đang mục kích một sự việc không thể nào tin vào thị giác được! Tin làm sao được khi mà chiếc phi cơ áp chót đâm thẳng xuống mục tiêu giả tưởng – và trong nỗi kinh hoàng, sững sốt của mọi người – đóm sáng ấy không bao giờ bay lên, để lại một khoảng cách thật xa giữa chuỗi ánh sáng và đóm sáng sau cùng! 

Lúc này không ai có thể giúp Bảo-Trân và Tường-Hạnh chế ngự được sự giản nở quá độ của hệ thống thần kinh não bộ! 

*       *

* 

Suốt đêm thao thức với bao nghi ngờ, lo sợ, gần sáng, Tường-Hạnh chợp mắt được một tý lại ngủ quên. Khi nàng giật mình thức dậy thì đã chín giờ sáng. Tường-Hạnh rửa mặt, thay y phục thật nhanh, sang nhà Bảo-Trân để rủ Bảo-Trân xuống Trung-Tâm Huấn-luyện Không-Quân hỏi thăm tin tức; nhưng cả nhà Bảo-Trân đi vắng. Tường-Hạnh đành đi một mình. 

Vừa đạp xe đến Grand Hotel, Tường-Hạnh thấy, nơi bờ cát, rất nhiều người – cả nhà binh lẫn dân sự – đang xôn xao, chỉ chỏ ra phía Hòn-Miếu. Tò mò, nàng dẫn xe xuống bãi cát, dự tính sẽ hỏi thăm mấy “ông Không-Quân” tin tức về ánh sao rơi tối hôm trước. 

Tường-Hạnh khóa xe, dựng nơi gốc cây thông, chạy đến đám đông. Bất ngờ một phụ nữ trọng tuổi, rẻ đám đông bước ra, đi nhanh về phía Tường-Hạnh. Nhận ra đó là Mẹ của Bảo-Trân, Tường-Hạnh linh cảm được điều gì đó cho nên nàng cảm thấy như có luồng khí lạnh chạy dọc xương sống. Trong khi Tường-Hạnh dừng lại một chút để lau mồ hôi trán và cũng để xua đuổi mối nghi ngờ vừa chớm thì Mẹ của Bảo-Trân bước nhanh hơn. Khi còn cách Tường-Hạnh một khoảng ngắn, những bước chân của Bà trở nên xiêu vẹo. Cuối cùng Bà gần như quỵ xuống và giọng Bà nghẹn ngào: 

Hạnh ơi! 

Tường-Hạnh chạy nhanh đến, ôm Bà, nhưng vẫn cố không tin những suy diễn của nàng là đúng. Sau một lúc khóc vùi, Bà kéo tay Tường-Hạnh về phía đám đông. Vừa bước những bước thẩn thờ Bà vừa thút thít: 

Con tới với nó đi, Hạnh. Nó khổ lắm con ơi!      

Dưới ánh nắng dìu dịu của buổi sáng mùng Chín Tết, Bảo-Trân ngồi chơ vơ trên cát, mắt đăm đăm nhìn ra Hòn-Miếu. Nếu không có những cơn gió nhẹ lay động làn tóc và làm căng phồng chiếc áo lụa của Bảo-Trân, Tường-Hạnh đã cho rằng đó là pho tượng được đúc ra từ người mẫu Bảo-Trân!

*       *

*

Sau khi đeo giúp cây kiềng chạm vào cổ Tường-Hạnh, Bảo-Trân hơi lui lại vài bước để ngắm cô bạn thân lộng lẫy trong chiếc áo cưới màu đỏ thẫm, có in những nhánh trúc nghiêng nghiêng, màu vàng hoàng phái. Bảo-Trân vui chung niềm vui với bạn, nhưng đồng thời, Bảo-Trân cũng xót xa trong lòng vì nghĩ đến phận mình và cuộc đời quá ngắn ngủi của Yên. Bảo-Trân thở dài, chợt nhớ hai câu thơ của Hoàng-Vũ-Bão: 

Khói hương đầm ấm nào đâu thấy;

Chỉ thấy phai tàn bóng tuổi thơ! 

Bảo-Trân chua xót muốn đổi hai chữ “tuổi thơ” bằng hai chữ “cố nhân”. Khi danh từ kép “cố nhân” vừa thoáng qua trong tâm tưởng, Bảo-Trân cảm thấy lồng ngực nhói đau và rồi ánh mắt của nàng trở nên xa xăm, biền biệt tận chốn nào! 

Thấy ánh mắt của Bảo-Trân, Đăng hiểu nàng nghĩ gì, cho nên, Ðăng cố tình hướng câu chuyện sang đề tài khác: 

- Bảo-Trân! Tại sao cô không xin dạy ở đây cho gần gia đình? 

Thật lòng Ðăng không muốn khơi lại kỷ niệm buồn; nhưng câu hỏi vô tình của chàng lại mở lối cho tâm tư u ẩn của Bảo-Trân trào dâng: 

- Nơi đây, không một góc đường, một con phố, một mảnh không gian nào mà không có dấu vết của Yên. Sự nhớ thương tự nó đã hành hạ Bảo-Trân đủ rồi, cần chi những khơi dậy của ngoại cảnh, phải không, anh? 

- Dù sao Bảo-Trân cũng còn quá trẻ, hãy thực tế và nghĩ đến cuộc đời của cô. Dù Yên còn sống hay đã chết, nó cũng chỉ mong cô được hạnh phúc, đúng không? 

- Dạ, đúng! Nhưng từ dạo đó đến nay, hồn Bảo-Trân chỉ là bãi vắng mênh mông. Bảo-Trân chưa quên được anh Yên cho nên Bảo-Trân không muốn lấy chồng rồi âm thầm ngâm thơ T.T. Kh. 

Nói xong Bảo-Trân đứng lên, đi lần ra cửa, cố phá tan bầu không khí u buồn bằng câu pha trò gượng gạo: 

- Thôi, từ nay anh Ðăng khỏi phải đánh vũ cầu để lấy lòng Hiếu rồi đó. 

Cả ba người cùng cười, nhưng niềm xúc động về người bạn xưa dường như chưa lắng đọng. Bảo-Trân bước ra, khép cửa lại. Ðăng quay sang vịn vai Tường-Hạnh, nhìn sâu vào mắt nàng, giọng nửa đùa nửa thật:

 - Nếu anh chết, em có một lòng trung trinh với anh không, em? 

Vì tin dị đoan, Tường-Hạnh hoảng sợ, vùng khỏi vòng tay của Ðăng, giọng đầy dỗi hờn: 

- Anh nói tầm bậy tầm bạ không hà! Nghỉ anh ra! 

Tường-Hạnh không tự biết được nàng giận thật hay chỉ hờn mát; nhưng bước chân đưa nàng đến bên cửa sổ. 

Nhìn lên vòm trời cao, Tường-Hạnh thấy xa xa nhiều vệt khói trắng/dài, từ mấy chiếc phi cơ phản lực, trông như những giải khăn sô đầy ưu phiền. Tường-Hạnh thở dài, nhớ lại hình ảnh hai sinh viên sĩ quan Không Quân đi theo nàng và Bảo-Trân trong đêm giao thừa năm xưa, trên ngọn đồi nơi chùa Hải Đức. Trường-Hạnh xót xa, thầm nghĩ, cuộc đời của các anh, thần chết giăng mắc trong từng cử động nhẹ của mấy đầu ngón tay; trong từng cái nút nhỏ ly ty; trong từng sợi giây xinh xắn như giây đàn; trong tất cả những biến chuyển hữu hình và vô hình của không gian và thời gian. Biết vậy mà vẫn yêu! 

Thà yêu nhau quay quắt, cuồng nhiệt rồi mất nhau hơn là sống bên nhau một đời rồi mượn thơ của T.T. Kh. để than thân/trách phận!

ĐIỆP MỸ LINH  

http://www.diepmylinh.com     


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét