TƯỞNG NIỆM NGÀY QUỐC HẬN 30-4-1975
Trần Hoàng Phước Hậu
Khi
nói đến chiến tranh là phải có sự chết chóc, có tràn ngập đau thương. Khi chiến
tranh đã kết thúc, con người vượt qua được giai đoạn kinh hoàng của khổ đau.
Bên thắng, bên thua, tất nhiên phải có.
Nhưng sau một cuộc chiến vì chủ nghĩa mà sinh ra "cốt nhục tương tàn, nồi
da xáo thịt"... "Một viên đạn xuyên qua một thân hình, bất cứ bên
nào, cũng là xuyên qua trái tim của một người mẹ..." (TT Lincoln HK). Vậy
có gì đáng để tự hào và ăn mừng trên xác chết của đồng loại và trên những giọt
máu trong tim của những người mẹ đang nhỏ xuống quanh mình? - Hãy cho con
cháu chúng ta thấy cái bình yên hướng về tương lai hơn là khơi dậy và truyền
cho chúng cái hận thù của quá khứ.
Ngày nào còn có những khẩu hiệu và tiệc tùng ăn mừng 30-4, còn lải nhải những bài diễn văn cũ rích chứa đầy những lời lẽ khát máu và hận thù thì đừng bao giờ đứng lên kêu gọi hòa hợp hòa giải dân tộc, hãy làm con người phát triển và văn minh của thời đại mới, đừng làm thân trâu bò chỉ biết nhai lại! - Bởi, chiến tranh súng đạn đã dứt gần nửa thế kỷ, bên thắng cuộc đã chiếm hết đất, nhưng lòng người thì vẫn còn cách biệt giữa hai bên, đó là thực tế! Hãy để vết thương của giai đoạn 21 năm (1954-1975) nó lành và tương lai dân tộc có cơ hội leo lên nền của đời sống xán lạn.
Súng
đạn của Nga, Tàu và Mỹ đã giết dân mình bằng chính những ngón tay bóp cò của
chúng ta, có đau lắm không mà giờ đây lại ăn mừng...? Hãy coi ngày 30-4 là ngày
đau buồn nhất của dân tộc, dù là ở bên thắng hay thua.
Trần
Hoàng Phước Hậu - Tháng Tư 2020
|
Thứ Năm, 30 tháng 4, 2020
30-4 Ngày Quốc Hận!
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét