Thứ Ba, 14 tháng 4, 2020

Nội Tôi



NỘI TÔI
Trần Hoàng Phước Hậu

Nếu không có di ảnh thì tôi không tài nào nhớ được khuôn mặt hiền từ của bà nội, người mà trong đời tôi chỉ gặp được vài lần khi còn rất bé. Bà nội qua đời ở tuổi chỉ ngoài sáu mươi, và tôi mới bắt đầu vào tiểu học.

Bà nội có tới mười hai người con, ba tôi là kế út, thế nên khi nội ở tuổi về chiều thì tôi mới bắt đầu vào tuổi cắp sách. Hầu hết những gì mà tôi biết về nội là do mẹ kể lại thôi. Bà nội tôi là một Phật Tử rất sùng đạo. Bà lấy ông nội, là một người học cao hiểu rộng, và là xã trưởng một thời của thuở xa xưa ấy. Bà nội thì giỏi buôn bán, có lẽ vì thế mà tôi có hai ông bác theo nghề bà, rất thành công trên thương trường. Còn ba tôi thì đi lính.

Nhà tôi (ba mẹ xây nhà ở quê ngoại, Tuy Hòa) cách nhà nội chỉ có 53 cây số (Sông Cầu), thế mà thời chiến tranh khốc liệt ấy, tôi chẳng có mấy khi được về thăm nội, khi bà còn sống.

Tôi nhớ có một lần bà nội vào Tuy Hòa thăm cháu, lúc tôi chừng năm, sáu tuổi, bà đèo theo mấy khối đường và ít trái dừa, những thứ này thì ở chỗ tôi rất hiếm. Anh em chúng tôi mừng vui đón nội và nhận quà của bà. Lúc đó mùa đông, trời lạnh, tối đến mẹ tôi chuẩn bị một chậu lửa than để dưới gầm giường cho nội nằm ấm, thế là tôi xin được nằm ké bên bà, cái ấm của lửa than cũng như cái ấm của tình bà cháu, những câu chuyện cổ tích bà kể…, tôi vẫn còn giữ trong lòng. Bà ở chơi được vài ngày rồi từ giã chúng tôi. Đó là lần duy nhất tôi được ngủ chung với nội.

Về sau có được vài lần ba mẹ dẫn về thăm nội, thăm vườn dừa Phước Lý xanh ngát nằm cạnh bờ biển, từng đêm nghe tiếng sóng lao xao, tận đến bây giờ vẫn dạt dào thương nhớ. Lúc này mắt nội không còn tỏ nữa, nội không còn buôn bán mà ngày đêm chỉ lo Phật sự. Bà sùng đạo lắm. Mẹ tôi kể là bà nội hay dặn dò con cháu, sau này, nếu bà mất thì chỉ cúng chay cho bà, cúng mặn thì bà không về. Con cháu vẫn y lời bà.

Rồi nghe tin nội qua đời, chúng tôi không về nội được vì lúc đó đường sá mất an ninh, VC đào đường, gài mìn đầy dẫy. Chỉ có ba mẹ, cố gắng về chịu tang, rồi mang khăn tang về cho chúng tôi. Trong thời chiến tranh là thế, chắc nội cũng đã tha thứ cho chúng tôi, đã không về tiễn biệt nội một lần cuối; Thế là vĩnh biệt nội kính yêu.

Nội chắc rất gian nan, tảo tần để nuôi một đàn con khôn lớn, tôi không biết là nội có một thời gian nào thảnh thơi cho riêng bà khi còn sống? Nhưng tôi tin là nội đã vãng sanh nơi Tây Phương Cực Lạc vì nội đã tận tâm làm tròn việc đời cho con cháu, và hết lòng với phụng sự đạo mà bà luôn sùng kính.

Trần Hoàng Phước Hậu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét