GIỚI THIỆU
Xin hân hạnh giới thiệu đến quý Thầy, Cô, quý anh chị Đồng Môn và quý Thân Hữu
Tạp ghi VUI BUỒN FACEBOOK, tác giả Hoàng Thanh Phước. Một câu chuyện vui nhưng có thật do chính tác giả ghi lại. Xin mời quý thầy cô và quý anh chị cùng xem để giải trí. Xin cám ơn đồng môn Hoàng Thanh Phước.
Trân trọng giới thiệu.
NHHN
Dạ thưa! nói gần nói xa chẳng qua nói thật! Chuyện vui buồn
facebook, không phải của riêng ai mà chính là của tôi đấy ạ.
Số là dạo gần đây phong trào chơi facebook đang thời nở rộ,
rất thịnh hành khắp nơi trên địa cầu.
Tôi tuy già cả, lẩm ca lẩm cẩm nhưng cũng rất muốn vào
facebook để xem hình ảnh cũng như tin tức của bạn hữu, người thân của mình hôm
nay gầy ốm ra sao, buồn vui thế nào để cùng chia sẻ niềm vui nỗi buồn với nhau.
Cách nay hơn một năm, nhân dịp sinh nhật cô con gái có tặng
tôi một cái ipad "để má khuây khỏa tuổi già". Tôi ngại khó khăn nên
không chịu học, cứ mỗi lần ông nhà tôi đi vắng, tôi mon men ngồi vào bàn hí
hoáy mở computer ra xem. Bấm tới bấm lui làm sao mà khi ảnh về anh la tôi quá
chừng, rằng thì là "con nó mua cho bà một cái ipad rồi sao bà không dùng mà cứ vào phá cái máy của tôi vậy, đang làm việc mà".
Ông nhà tôi la cũng đúng, tôi không rành computer nên bấm một
hồi nó chạy "tùm lum". Khổ ơi là khổ!!! Nhưng tôi nào có tha, cứ thế
làm hoài, có lần bị la dữ quá và ông cấm từ nay không được đụng vào máy của ông
nữa.
Thế là tự ái nổi lên. Nhân một hôm qua nhà con trai để thăm
cháu nội, tôi ôm luôn cái ipad theo và khi cơm nước dọn dẹp xong, tôi bày ipad ra bàn, bảo con trai chỉ cho tôi cách xử dụng. Thế là tôi làm được ngay. Lòng mừng
khấp khởi, không ngờ mình cũng thông minh quá đấy chứ. Thật ra, cũng không khó
lắm, vậy mà sao lâu nay tôi không chịu học nhỉ?!
Anh chị Võ Minh Vinh & Nguyễn Thị Hiền
Tôi còn nhớ lần đầu
tiên cách nay hơn một năm, tôi có khoe với chị Nguyễn Thị Hiền, phu nhân của anh
Võ Minh Vinh, cựu hội trưởng hội AHPY Bắc Cali rằng con gái mới cho tôi cái
ipad, chị Hiền nhanh nhẹn nói ngay:
- Hôm nào rảnh em sang chỉ sơ cho chị là chị sẽ làm được
ngay...
Cứ thế, thời gian trôi... rồi đến chị Hồng An cũng khích lệ
tinh thần:
- Chị nói với anh chỉ cho một lần, nếu sợ quên thì viết xuống
giấy, khi nào quên dở giấy ra đọc lại, làm nhiều lần sẽ quen chị ạ!.
Rồi thời gian cũng qua luôn cho đến khi cô bạn thân Hoàng Yến
từ bên Florida gọi sang phán rằng:
- Mày không nói mấy đứa cháu nó chỉ cho, để người ta nói dốt
này... dốt nọ... Thế là tự ái "dân tộc" lại nổi lên, quyết chí phen
này phải "phục hận" cho bằng được. Nhưng cuối cùng giờ này vẫn chưa
biết bỏ dấu vào... Than ôi! chuyện dài facebook!!!...
Từ ngày có ipad, biết xử dụng sơ sơ thế là tôi cứ ôm khư khư
trong lòng bất kể giờ giấc, kể cả khi ăn cơm cũng không ngồi yên, có khi quên
ăn luôn cũng không chừng. Thấp tha thấp thỏm như đang nuôi con thơ hay có người
yêu ngồi bên cạnh, tôi nâng niu, trân trọng đặt nó nằm trên bàn, những lúc bận
bịu công chuyện hay lo cơm nước, tôi đi qua nhìn nó một cái, đi lại liếc một
cái, ra chiều âu yếm thương yêu lắm, lúc này thì tôi khẳng định rằng tôi đã mê
"nó" lắm rồi.
Có mấy cô em gái không thấy tôi gọi phone thăm, liền trách
yêu: "chị của em mê facebook rồi nên quên tụi em luôn. Ông nhà tôi nghe thế
bèn nói đùa: "chồng còn quên nói chi mấy em". Có những lúc tôi say mê
quên cả thời gian, nhìn lên đồng hồ có khi đã 2 giờ sáng. Kết quả là hôm nay sụt
mất mấy kí lô, Khỏi cần giảm cân quí vị ạ.
Rồi một hôm, không hiểu tôi bấm lung tung thế nào mà có tiếng
phone reng, bên kia đầu giây: "a lo! a lo!" tôi thất kinh hồn vía,
không biết làm sao, ôm ipad chạy vào đưa cho ông nhà tôi hỏi off bằng cách
nào?. Bên kia cứ a lo, a lo hoài, ông nhà tôi nói chuyện... thì ra cũng là người
quen, làm tôi một phen hú hồn!.
Dẫu biết rằng "vạn sự khởi đầu nan", "không
thầy đố mày làm nên" nhưng cũng có những lúc tôi cảm thấy có nhiều phức tạp
và thầm nghĩ rằng, thà mình chịu "dốt" còn hơn thông thái mà sao thấy
nó chiếm mất nhiều thì giờ quá. Rồi suy nghĩ lo lắng, không biết những lời, những
câu mình viết vào bạn mình có vui không?. Có trách hờn gì mình không. Ôi thôi!
đủ mọi thứ nhiêu khê...
Không vào facebook thì nhớ mà vào rồi thì mê, giống như người...
nghiện thuốc vậy. Nhưng dù sao tôi cũng xin cám ơn các bạn đã hết lòng khuyến
khích tôi mới có được những niềm vui hôm nay. Cũng xin hãy thông cảm bỏ qua những
lỗi lầm mà có khi tôi vô tình mắc phải. Cám ơn vô cùng.
Mỗi lần mở facebook ra, nhìn thấy hình ảnh của các anh chị,
các em xinh đẹp dễ thương, đang nở nụ cười thật tươi, tôi có cảm tưởng như ánh
mắt ấy, nụ cười ấy, họ đã ban cho chính tôi và đang mỉm cười với tôi vậy. Ôi! hạnh
phúc biết bao. Tức thì tôi cũng nở nụ cười tươi tắn đáp lễ và cảm thấy niềm vui
tràn đầy đến với mình...
Các bạn có khi nào đồng cảm nghĩ như tôi vậy không?. Tôi
nghĩ rằng chắc chắn là có, những người mà chúng ta đã kết bạn và đã nhìn thấy
nhau trên FB, hôm nay đều là những người bạn thân của chúng ta rồi phải không ạ?
Bên này thời gian quá hạn hẹp, chúng ta không thể thường
xuyên gặp mặt nhau nhưng nhờ FB chúng ta có thể gần gũi, trao đổi. Biết được những
thông tin hằng ngày cũng như về sức khỏe, cuộc sống của nhau. Xin cám ơn
facebook. Cám ơn quí anh chị, các bạn đã cho tôi những niềm vui cuối đời. Vì những
nụ cưới là những đóa hoa xinh đẹp mà các bạn đã trao tặng cho tôi. Tôi hân hoan
trân quí, vui mừng đón nhận và cám ơn các anh chị, các bạn vô cùng.
Có một điều tôi muốn được nói lớn lên rằng tôi rất yêu
thương tất cả mọi người, Vòng tay tôi tuy bé nhỏ nhưng tái tim tôi luôn rộng mở
để chào đón, ôm hết vào lòng những bạn bè, thân hữu xa gần của tôi. Vì tôi lo sợ
ngày mai... sẽ không còn kịp nữa.
Chẳng còn bao lâu nữa là đến tết Nguyên Đán. Nhân dịp
này Thanh Phước xin kính chúc quí Thầy, Cô, quí anh chị Đồng Môn và Thân Hữu
hưởng những ngày Tết an vui, đầm ấm và hạnh phúc. Qua năm mới Mậu Tuất được an
khang và thịnh đạt.
San Jose, cuối năm Đinh Dậu
Hoàng Thanh Phước
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét