Chiều này trời mưa, ngồi trong nhà nghe mụ hàng xóm mở loa kẹo kéo hát bài “Nói Với Người Tình” Của cố nhạc sĩ Thăng Long : “Qua lối nhỏ vào nhà em, muốn ghé vào thăm …..”. Giọng con mụ này nghe thiệt chói tai quá, giống bả phá nhạc chứ hát cái gì. Nhưng tự dưng nghe bả hát tôi lại nhớ tới câu chuyện cách đây khoảng 48 năm về trước, thời mà tôi cũng có một mối tình nhỏ, và những ngày tôi mon men qua lối nhỏ vào nhà em.
Khoảng những tháng đầu năm 1972, tôi lúc đó đang sống ở Xã Bình An, thuộc Dĩ An, còn nhà nàng ở Bửu Long, gần căn cứ Biên Hòa. Tôi là một người lính nghĩa quân ở xã, thuở đó má tôi lo tiền cho tôi đi nghĩa quân vừa được gần nhà và vừa đỡ phải ra các vùng hỏa tuyến, dễ trở về trong ‘hòm gỗ cài hoa”. Lý do vì sao tôi quen được nàng thì tôi không nhớ rõ nữa, hình như là ngày xưa tôi có một vài người bạn đi lính kiểng bên tiếp vận không quân Biên Hòa, tôi hay qua đó chơi và quen biết được anh nàng đang làm quân cảnh ở Căn Cứ Biên Hòa. Từ đó, trong một lần vô tình tôi đã chạm mặt nàng và làm quen được nàng, tôi còn nhớ nhà nàng nằm trong một con hẻm nhỏ ở khu Bửu Long.
Gia đình nàng là gốc Bắc di cư, nên rất khó và rất nề nếp, chỉ khoảng 2 tháng theo đuổi nàng, mời đi ăn kem, đi uống sinh tố, đi xem ciné, đi dạo phố thì tôi và nàng yêu nhau. Khi biết tin con gái mình có bạn trai, má nàng đã mời tôi về nhà dùng cơm để bà tiếp chuyện và xem mặt. Bữa đó tôi đến theo lịch hẹn, còn rất tinh tế khi mang theo 2 kg xoài cát làm quà biếu gia đình nàng. Tới nơi tôi được biết ba của nàng đã mất từ lâu, má nàng tái giá với một người khác, ngoài anh nàng và nàng ra thì nàng còn có 1 đứa em khoảng 10 tuổi.
Bữa cơm diễn ra rất bình thường, tôi thì rất tự nhiên, nhưng cảm nhận nhà nàng có sự gì đó dè chừng tôi. Khi biết tôi đang là một người lính nghĩa quân cắc ké thì má nàng chỉ mỉm cười nhẹ mà không nói gì. Sau bữa cơm, tôi từ giã gia đình nàng ra về, ít hôm sau, tôi có nhận được thơ của nàng, trong thơ nàng nói má nàng có vẻ ‘chê’ tôi, vì tôi chỉ là trung đội phó một trung đội nghĩa quân quèn, những người theo đuổi nàng xưa giờ toàn là bác sĩ, kỹ sư, có người còn đeo lon trung úy, thiếu úy, sợ gả cho tôi nàng không có tương lai tốt. Tôi đọc thư mà vừa buồn vừa giận, giận vì mẹ nàng sao mà còn có lối suy nghĩ thực dụng đến vậy ? bà ta chưa biết nhà cửa gia cảnh tôi ra sao mà lại nghĩ như thế ? má tôi có 1 tiệm ăn lớn ngoài chợ, tôi cũng là con một cho nên kinh tế gia đình tôi cũng đâu đến nỗi bèo nhèo. Buồn vì đáng lý nàng nên nói với tôi một cách tế nhị hơn, chứ nói huỵt tẹt như vầy làm lòng tôi buồn làm sao.
Tôi đã định từ giã nàng, nhưng thấy tôi không trả lời và không qua thăm nàng liền viết thư tới tấp cho tôi, hỏi cả bạn bè tôi làm trong căn cứ Biên Hòa địa chỉ nhà tôi để đến kiếm tôi. Sự chân thành của nàng có làm tôi cảm động, tôi tự nhủ chắc nàng dở trong cách cư xử ăn nói, chớ nàng thương tui thiệt, nên sau đó việc gì đến nó đến, tôi và nàng nối lại tình xưa.
Nhưng lần này má nàng ngăn cấm tụi tôi ra mặt, tuyên bố với nàng rằng một là chọn bà ta, hai là dọn đồ đi theo nó. Nàng khuyên tôi cứ cố gắng, nàng sẽ là nhịp cầu nối cho tôi và mẹ nàng. Tôi nhớ những lần sau đó, mẹ nàng bắt đầu để ý đến hàng tung cử chỉ của nàng, những lần nàng ra khỏi nhà bà đều gặng hỏi làm khó dễ, cũng may anh nàng không cấm đoán việc nàng yêu tôi và có phần ủng hộ cho nên nhiều lần đã giúp đỡ chúng tôi gặp nhau. Rất nhiều lần anh nàng lấy cớ chở nàng đi công chuyện, sau đó thì đưa nàng đến gặp tôi tại một điểm hẹn đã định trước, sau khi tôi với nàng đi chơi xong thì quay lại điểm hẹn sau giờ đã định để anh nàng chở nàng về.
Tôi nhớ có mấy lần anh nàng bận trực ở phi trường, nàng trốn đi chơi với tôi, lúc đưa nàng về thì cũng đã 9h hơn. Nàng kêu tôi dừng ở đầu đường và về đi, nhưng tôi đâm lo cho nàng nên cũng dắt xe theo nàng từ xa không cho nàng thấy, ai nhờ đâu hàng xóm phát hiện và nói lại với mẹ nàng, làm mẹ nàng cấm cửa mấy tuần lễ. Sau đó có lần tôi với nàng giận nhau, nàng lánh mặt tôi không thèm gặp. Tôi bối rối không biết gặp nàng bằng cách nào, tôi lại mon men đếm xóm nhà nàng, nhưng lại không dám đến gần nhà mà chỉ đứng từ xa vì sợ gặp mẹ nàng lại phiền phức. Đúng là :
“Qua lối nhỏ vào nhà em Muốn ghé vào thăm sợ ba má em buồn lòng”
Trong những ngày ấy tôi nhớ có bữa đến xóm nàng, vô tình lại gặp má nàng đi ngược lại, tôi bối rối bấm bụng vọt luôn mà không dám chào. Chạy đi một đoạn xa quay lại nhìn, tôi vẫn thấy bà ấy đứng nhìn tôi. Sợ quá tôi chuồn luôn chớ chạy qua chạy lại một hồi gặp thì bả lại chửi. Mà không hiểu vì lý do gì mà thời gian đó bà ấy lại ghét tôi dữ vậy ? không hiểu được !? Sau đó một thời gian, khi đã làm hòa với nhau, thì trong một lần nói chuyện nàng có kể cho tôi nghe rằng má có dẫn nàng đi gặp gỡ coi mắt một số người, có một người làm ở ty cảnh sát còn một người là một sĩ quan không quân. Tôi buồn ra mặt, không nói gì nhiều mà kiếm cớ về sớm ngay sau đó. Tại sao vậy ? tại sao ? Những điều này cứ khiến tôi suy nghĩ và buồn mãi, là người lính nghĩa quân có gì sai ? tôi cũng là một người lính bảo vệ thôn làng quê hương, cũng nằm gai nếm mật, cũng chiến đấu với địch quân gìn giữ an ninh đấy thôi. Tại sao lại cứ suy nghĩ của cải vật chất làm nên hạnh phúc …..
“Xin em hiểu giùm đời anh
Lênh đênh kiếp phong trần, nổi trôi theo ngày tháng
Anh đâu có gì, Anh đâu có gì ngoài hai bàn tay trắng
Đành để buồn cho anh.”
Xin em hiểu giùm đời anh Lênh đênh kiếp phong trần, nổi trôi theo ngày tháng.
Lần đó vì thực sự tôi cảm thấy tự ái, tôi và nàng đã xa nhau, xa nhau thật sự, chớ không hề giận hờn vớ vẫn nữa. Tôi cũng ít qua Biên Hòa thăm lũ bạn (thật sự sau ngày tôi quen nàng thì tôi cũng ít gặp tụi nó dù tụi nó đóng quân không xa nhà nàng là bao). Tôi cũng chuyền về sống gần khu nhà đèn quận Dĩ An, tạm thời cắt đứt mọi liên lạc, một phần cũng vì trốn chạy mối tình không có tương lai này.
Nghe nói trước ngày đứt phim không lâu, nàng sang Nhật làm việc hay du học gì đó rồi sống luôn ở bển. Tôi thì sau ngày sụp tiệm cũng lặn ngụp một thời gian, đi làm công nhân xí nghiệp nuôi mẹ già, và cũng có vợ sau đó không lâu. Thỉnh thoảng, trong giấc mơ tôi có nhớ về nàng, và mẹ nàng. Tại sao ? Tại sao bà lại đối xử với tôi như vậy, nếu bà đối xử tốt hơn có lẽ tôi và con bà đã có một kết cục khác. Hay tại vì cái sự tự ái của tuổi trẻ mà tôi đã dứt áo xa nàng ? Tại sao thế !? Phải chi :
“Ta chỉ cần hai đứa mình yêu nhau Có em bên anh sẽ đẹp tình mai sau.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét