Kính thưa quý Thầy Cô, quý anh chị Đồng Môn và quý Thân Hữu
Nhà văn Lê Thị Hoài Niệm là một thành viên nòng cốt của BBT sau thời gian dưỡng bệnh, nay sức khỏe đã bình phục nên tiếp tục sự nghiệp viết lách để cống hiến tài năng cho Thầy Trò chúng ta và xây dựng Nguyễn Huệ Văn Uyển thêm vững mạnh.
Xin hân hạnh giới thiệu bài viết mới nhất ĐÂY ĐÓ CÓ NHỮNG NIỀM VUI của nhà văn Lê Thị Hoài Niệm.
Trân trọng giới thiệu
NHHN
Cứ như là có “thần giao cách cảm” khi chị Dương Tư gọi “rủ” tôi tham gia một chuyến …viễn du lên DC để thăm các bạn Tuy Hòa, mà chỉ một tuần trước đây, vị Bác sĩ từng trị bệnh cho tôi suốt hai năm qua, đã phán một câu…đẹp nhất trong ngày: “ chị …Free to go, muốn đi đâu thì đi!”
Ừ thì đi theo chị
để gặp lại bạn bè cho vui. Chị bảo: “Hồng Vân bên Cali và anh xã Bình đã lên
chương trình hấp dẫn lắm, sẽ đi nhiều nơi, em xem vé máy bay mua cho hai chị
em”. Tôi lục lọi may ra tìm vé… giá rẻ. Nhưng khi nói chị báo cho Hồng Vân biết
ngày giờ đi đến thì tôi dấu tên mình, vì muốn “giữ bí mật”, trước là thăm bạn
Hải Đường, và làm cho bạn ngạc nhiên chơi, vì tôi và bạn, là hai người được căn
bệnh nan y “Ung thư” chiếu cố kỹ, Hải Đường “bị” sau tôi một năm, bây giờ cũng
đã ngưng uống thuốc.
Chúng tôi được cả
vợ chồng Trang, cô em gái của Hải Đường đón về nhà bạn buổi tối, nhà ở trong
một khu vực xinh xắn, đồi thông chập chùng. Gặp Hồng Vân, anh Bình và Mỹ Tin ở
đó rồi, tha hồ nói chuyện và chuẩn bị sáng sớm mai cả bọn cùng nhau đi Canada
thăm gia đình cô bạn Mai Hương và Thầy Nhạc. Chúng tôi 5 người: vợ chồng Hồng
Vân, chị Tư, tôi và người chị họ của Hồng Vân từ Bỉ sang, là “đo đường” bằng xe
hơi, còn Mỹ Tin và Hải Đường đi máy bay, vì ngại không ngồi nổi đường dài. Thời
tiết DC mấy hôm đó thật bất thường, mưa bão, tuyết rơi, gió lạnh. Tin “thời
tiết cho tàu chạy ven biển” từ Canada do Thầy Nhạc cho biết là sẽ có tuyết rơi
nhẹ, nhiệt độ xuống thấp. Nghe tin thì ai cũng thấy nản chí, mấy bạn bàn với
nhau nếu trời đổ tuyết, sẽ hủy vé không đi. Nhưng bọn đi xe thì cứ thế mà tiến
hành, tới đâu hay tới đó, các chị bạn “ngại” cho sức khỏe của tôi, nhưng tôi
“cam đoan” quí vị đừng “lo” cho tôi nhiều, vì tôi chỉ có “đau tay” (đau bệnh mà
cũng chọn, khỏi làm việc..), chứ đôi chân thì khỏe, vì tập đi bộ hằng ngày đều
đặn.
Trời thương cho
người xa về thủ đô hay sao đó, mà sáng hôm sau trời quang mây tạnh. Xe cứ chạy
bon bon trên đường, lâu lâu cũng thấy “nắng lên xóm nghèo”. Lần đầu tiên đi về
miền đông, chúng tôi cũng thấy lạ lẫm lắm, đi có mấy tiếng đồng hồ mà xuyên qua
đến mấy tiểu bang. Đường về hướng Montreal ngả này sao…xa xôi mà hiu quạnh
thật, hai bên đường chẳng có căn nhà nào hiện hữu. Suốt mấy tiếng đồng hồ
xe chạy mà chẳng có mấy… bạn đồng hành, thỉnh thoảng mới thấy chiếc xe chạy vèo
qua rồi mất hút, chúng tôi tha hồ đo đường thênh thang rộng mở, và cũng nhờ
chúng tôi “mần văn nghệ bỏ túi” trên xe, khiến tài xế cười dzui nên lái xe
không thấy mệt.
Nhưng thỉnh
thoảng phải…d ừng lại cho hành khách xuống “chớp hình” với tuyết bên đường làm
kỷ niệm. May quá không có người nào muốn “xả nước cứu thân”, nếu không,
chắc phải mắc bệnh ‘tiểu đường”? mà nếu có, thì đó cũng là “có những
niềm riêng làm ơn dấu kín”! hahahha...
Khi vào cửa khẩu
địa phận Canada, chỉ cần trình “sổ thông hành”, và chỉ trả lời vài câu hỏi
về hồ sơ lý lịch sơ sơ, thế là ông cảnh sát hải quan ngồi trong lô cốt cho… vọt!
Nhưng mà đoạn đường đi cứ phải “đóng tiền mãi lộ” nhiều và nhiều lắm lắm…
Anh “tài xế Bình”
đã hay đáo để, mà chị “lít-đơ Hồng Vân” ngồi cạnh còn hay hơn nữa, khi cả hai
tìm lối chạy thẳng đến nhà Thầy Nhạc+Mai Hương trước khi Thầy đón hai bạn HĐ,
MT ở phi trường về đến. Phải nói nhà Thầy (Cô) quá xinh xắn, nhất là quang cảnh
bên ngoài không chê vào đâu được, chỉ cần một ly cà phê vào một buổi mai hồng,
ngồi nhìn xuống dòng sông, thấy thuyền trôi nhè nhẹ, sẽ thư thái tâm hồn. Và
khi mặt trời khuất nẻo, có ánh trăng lên, một cây đàn guitar với giọng hát
tuyệt vời của hai vị “gia chủ”, bảo đảm sẽ có nhiều thính giả không mời mà đến
.….
Mai Hương không
chỉ là người đẹp dễ mến, mà đối với bạn bè cũng tuyệt vời. Biết chúng tôi đến
thăm chơi, MH đã nấu sẵn một lô thức ăn từ phở gà, gỏi thập cẩm,
chả giò, xôi xanh… nhiều và nhiều món lắm, làm chúng tôi... không thể ra tiệm
ăn được, vì chưa “thưởng thức “ hết món ăn ngon của gia chủ đã thức khuya dậy
sớm chuẩn bị. Thương thì thôi.
Bởi thế, khi tôi liên
lạc với chị bạn Văn của tôi là Tiểu Thu cùng phu quân là anh B/S
Thành,
Nhà văn TT & HN
Thầy Nhạc còn đưa
chúng tôi đi thăm khu nhà thờ Saint Joseph nổi tiếng của thành phố. Ở đây mọi
người đều có thể đốt nến cầu nguyện một điều gì đó vì nghe nói rất linh thiêng.
Có rất nhiều người khi đến đây với đôi nạng gỗ, nhưng khi cầu nguyện linh
nghiệm rồi, người ta có thể đi lại bình thường và những đôi nạng kia được đem
trở lại treo đầy trong nhà thờ làm... kỷ niệm. Anh Bình còn mua cho
chúng tôi mỗi đứa một đồng tiền vàng làm…“của hồi môn” bằng ba đồng Gia nã Đại.
Ngày hôm sau Thầy đưa chúng tôi đi thăm thành
phố Quebec. Chụp hình tại công viên với nhiều… súng cà nông. Nhưng tiếc quá, vì
tuyết còn quá nhiều, nên không ai… mạo hiểm trèo lên tuyết. Thôi thì hẹn khi
trời quang mây tạnh sẽ trở lại, nếu có dịp.
Đã nói chúng tôi
đi “đo” xem xứ Cà na làm đường có tốt không? bởi vậy khi trở về, xe của
Thầy Nhạc gần như... cạn xăng. Thấy exit, Thầy bèn rẽ vào may ra tìm trạm
xăng(?). Nhưng trạm đâu không thấy, chỉ thấy Thầy chạy… lòng vòng trong rừng
cây. Ngồi trong xe chạy theo sau, mà hồn vía chúng tôi… bay bổng lên mây, cứ lo
với tình trạng đường càng ngày càng xa, rừng càng nhiều cây lớn, trạm xăng
thì mù khơi lỡ có tên nào vác súng ra đứng giữa đường, mặt nghênh nghênh hắc
ám, bắt mọi người… bước ra khỏi xe, như trong phim “hành động” của Mỹ,
chắc…“thôi là hết đi chơi từ đây”, huhuhu. Cuối cùng thì có…tin vui giữa giờ
thất vọng, anh Bình và chị Vân… mò trên GPS tìm ra được trạm xăng gần đó, hú
hồn!.
Chân thành cảm ơn
sự ưu ái đón tiếp chúng tôi, và “lưu luyến” chia tay MH và Thầy Nhạc để lên
đường đi về Toronto sáng hôm sau, chủ yếu là đi xem “Niagara Falls”, vì nghe
người ta tả “hấp dẫn quá”.
Nhưng không biết
cái GPS chỉ làm sao mà xe lại chạy u vào cổng biên giới Mỹ. “Người Mỹ trở về
Mỹ”, mà “bị mời” ra khỏi xe để cho họ khám xe, cả bọn ngồi… im lặng trong
phòng, cũng hơi… ớn lạnh. Đâu chừng hai mươi phút, họ cho đi, còn chỉ cho
anh Bình lối nào đi thăm Thác, mà chẳng cần cho biết lý do vì sao bị... ngồi im
mà buồn lâu thế?.
Bây giờ mới là
lạnh cẳng thật sự, khi tài xế Bình lái xe… trở vòng lại Canada, nhất định đi
xem thác nước. Mèn ơi, kỳ này mấy ông hải quan Cà ná làm dữ. Chắc họ tưởng cái
đám ông bà già người Á Châu này đang làm công việc… tội lỗi gì đây? mới đi
“giao hàng cấm” không chừng? Mà sao mới chạy qua “bên cầu biên giới” giờ chạy
trở lại? Im lặng, hổng dám nói chuyện lớn, cứ ngại họ… thu âm, lỡ mình nói gì
sai, chắc con đường đi chơi sẽ vào ngõ cụt, không chừng còn bị lùa vào… khám
“ngồi chơi xơi nước”. Hơn nửa giờ ngồi nghiêm chỉnh mà… lo, họ... thả cho đi,
hú vía nữa!
Phải nói là
đường dài thăm thẳm, chúng tôi “đo” đến hơn nửa ngày mà vẫn xa tít mù
khơi, người ta còn chặn lối để sửa đường, bắt phải đi... detour,
nên đã xa càng xa hơn nữa. Đi ngang qua thành phố Toronto nhưng không vào được
vì đã chiều rồi. Đi hơn tiếng, khi thấy bảng chỉ lối qua biên giới
Mỹ, thì cả bọn lại nhao nhao phải tìm đường khác đi, nhất định … không thèm qua
“cầu biên giới”, vì chưa xem thác mà. Cuối cùng thì cũng đến nơi muốn đến, thuê
phòng ngủ cạnh con đường xuống thác nước.
“Về lại Mỹ khi
trời vừa sáng”! Anh Bình đã lái xe vào… trạm kiểm soát rồi mà không hay biết,
lại còn… leo ra khỏi xe để tìm ticket, vì ngỡ là… trạm thu phí, hahaha…, đến
khi ông cảnh sát hải quan xuất hiện hỏi to: “What are you doing?” Bình nhà ta
và cả bọn ngồi trên xe giựt mình, lo sốt vó. Chỉ sợ bất quá tam ba bận, bị gọi
vào trạm ngồi chơi thì đúng là… xui tận mạng. Nhưng may quá, ông HQ dễ chịu,
chắc đêm qua ngủ ngon, nên ông không hỏi gì nhiều, phất tay một cái cho xe chạy
thẳng. Bây giờ thì cả đám tự do … hát “đoàn người vượt qua biên giới quyết
tiến tới, quyết… go home từ đây!” đi về lại MỸ mà mừng… hết lớn.
Đường về lối
Bufalo vui hơn nhiều, nhà cửa hai bên đường đông đúc, xe cộ qua lại tấp nập,
Anh Bình lái xe khoảng tám tiếng thì đến New york, chạy thẳng về nhà con gái chị
Tư.
Đúng là chị Tư
“number one”! khi có cô con gái Như ngoan và chàng rể Trí quí hiếm. Cháu Trí
thật là dễ thương, sốt sắng với bạn bè của… mẹ vợ. Cháu đưa tất cả về khách sạn
đã đặt sẵn ngay trung tâm Time Square, rồi đưa đi ăn nhà hàng Tàu. Nghe ông chủ
nhà hàng nói tiền thuê hai mươi lăm ngàn một tháng mà... hết hồn. Trời đất quỉ
thần ơi, đúng là NY có khác, nên chi nhà cửa toàn là cao tầng, nhà san sát,
phòng thì...chút chút, khiến cả bọn cứ… lo lắng dùm cho chủ tiệm, làm sao
họ bán có… tiền để trả tiền thuê chỗ? Đúng là vô duyên.
Buổi tối “ông bà
sui” của chị Tư đãi tiệc cho cả nhóm. Phải nói đây là một “hội Phú Yên” nho
nhỏ. Mấy gia đình anh em sống cùng trong một building thân tình, thật hiếm có.
Từ người chị gái, ông anh, đến mấy người cháu đều hài hòa, vui vẻ. Thức ăn thì
đầy dẫy, ngon vô cùng, nào bún bò, chả giò, cá nướng… ăn đến no nê. Lại chỉ
biết "cảm ơn" tấm thạnh tình của họ dành cho chị… Sui Gia và bạn của
Sui Tư.
Sáng hôm sau gia
đình Trí đưa cả nhóm đi thăm khu trung tâm Nữu Ước dù trời mưa tầm tã. Nhưng
không sao, đoàn người vẫn… đội mưa mà đi, mà đi. Qwào! New York vui thật, người
sao mà đông thế, dù mưa, dù lạnh, nhưng thiên hạ vẫn tấp nập ngược xuôi trên
đường. Chúng tôi đi thăm hệ thống xe đường ngầm vĩ đại mới xây chừng hai năm,
lại…chớp hình kỷ niệm dù lạnh… teo gan. Đi vào nhà thờ đẹp quá, không nhớ tên,
nhưng tranh nhau chớp hình, vì bên trong ấm lắm, đúng lúc người đi xem lễ vừa
tan (tấm thảm đỏ bên trái là nơi “Đức Giáo hoàng” có lần đến làm lễ…).
Đi đến chỗ hồ
nước ghi tên người tử nạn của hai tòa tháp đôi ngày 9-11. Cháu Như nói có nhiều
người đến đây họ bảo cảm thấy lạnh sống lưng, như có oan hồn của những người
chết oan vẫn còn lẩn quất đâu đây? Nhưng chúng tôi vẫn chen nhau chụp hình, dù
sao thì lạnh cũng đã… lạnh rồi, nếu có người nào cảm tình với mình muốn “đến
làm quen”, thì cũng là… duyên phận nên chấp nhận!.. hì hì hì…
Lại leo lên xe
cho Trí chở đi giới thiệu nhiều nơi lắm, qua khu vực tòa nhà LHQ, nào central
park dù trời… mưa, đi vào viện bảo tàng nghệ thuật nhưng họ xếp hàng dài quá
nên… chuồn.
Có qua khu vực Hotel của Mít-tờ Tổng Thống Trump. Tôi nói với mọi người muốn vào… hăm ngài Tổng Thống, hỏi ổng làm việc nhiều quá có… mệt không? Vì ông cũng đã qua khỏi tuổi… rì thai rồi, trong khi mọi người đến tuổi nghỉ để… enjoy cuộc đời như chúng tôi đây, thì ông lại đi làm. Dù “có bầu” hay không bầu cho ông, thì ông vẫn là TT đắc cử hợp pháp theo tinh thần dân chủ xứ này, thăm hỏi TT vẫn là “bổn phận” của công dân…tốt (không phải đem súng vào để hỏi thăm sức phzẻ kiểu… khủng bố là được). Nhưng không có chỗ đậu xe (mỗi ngày parking xe tốn hơn trăm tì), lại thấy mấy ông cảnh sát cầm súng đứng… mặt nghiêm mà buồn, nên tài xế đành đi thẳng.
Tiếc quá, trời mù
sương thấp nên không viếng được tượng Nữ thần Tự do.
Tôi được cơ hội
thăm cô con gái út đang làm việc ở đây, cháu cũng thuê nhà sát khu vực thị tứ
này, nên đến nhà con cũng tiện. Vào các cửa hàng trên đường số 5 cũng chỉ để… xem
chơi, sờ vô sợ đứt tay.
Buổi tối, đi
“chen lấn” cũng vui đáo để, mấy anh "hề " mặc đủ loại quần áo Disney
để chụp hình... lấy tiền.
Ôi thôi người và
người đi lên đi xuống đông nghẹt, cũng… chẳng biết để làm gì, hình như chủ yếu
là xem mấy hình quảng cáo phim trên những màn ảnh thật lớn, với màu mè chớp
nháy liên tục. Đêm sinh hoạt hình như không ngưng nghỉ, giống… Sài Gòn không
chừng?. Xe chạy suốt đêm và người cũng… quên
ngủ???
Từ giã gia đình
Trí & Như sáng hôm sau để về lại DC. Mấy Dì & Cậu cảm ơn Trí và gia
đình không hết lời, không phải vì được “bao” tất cả mọi thứ, mà vì cái tình
cảm, sự sốt sắng Trí dành cho tất cả. Người nào cũng “ước ao” mình có được
chàng rể như thế (đúng là nghèo mà ham!), chúc mừng và cảm ơn cả gia đình Sui
Gia chị Tư và chị nhé.
Nhiều năm trước
cá nhân tôi đến DC với mục đích xem hoa Anh đào, nên hoa nở tưng bừng chào đón,
đẹp không tưởng.
Nhưng kỳ này, những cây Hoa đào ở DC đón
chúng tôi bằng… cành và lá. Hoa chỉ còn vài bông làm kiểu, vì hết hoa nên
người đi xem cũng… hết.
Cô Quỳnh Hoa, N/V Ngọc Nhng, N/V Hồng Thủy, HN, Phương Thúy
Không hiểu do đâu tôi lại có may mắn có mặt trong một diễn đàn Văn Chương có tên “CÔ GÁI VIỆT”, một diễn đàn với sự góp mặt của hầu hết những văn thi sĩ nữ giới nổi tiếng ở khắp mọi nơi trên đất nước Hoa Kỳ & thế giới này như Phương Lan, Nguyễn Thị Thanh Dương, Hồng Thủy, Sương Lam, Đỗ Dung, Kiều Mộng Hà, Quỳnh Hoa, Ngọc Hạnh, Miên Thuỵ… và nhiều đến hơn mấy chục người, mà người “đầu tàu” thật tài giỏi, chúng tôi hay âu yếm gọi là “bà bầu Phương Thúy”, “bản doanh” đặt ở DC. Hôm đó nhờ cô Phương Thúy với phu quân Khánh, đã sốt sắng tạo cơ hội cho cá nhân tôi gặp được Cô Quỳnh Hoa, chị Hồng Thủy, chị Ngọc Hạnh và vài chị nhà văn nữa. Thật quí hoá, thân tình khi tôi được các chị em đón chào thân mật, ấm cúng trong nhà hàng Present. Vui quá khi được Chị Hồng Thủy tặng cho bó hoa hồng thắm, cứ y như cô gái về… nhà chồng. Phương Thúy, cô Quỳnh Hoa, chị Ngọc Hạnh đều có quà cho tôi mang về Texas làm kỷ niệm. Xin cảm ơn tất cả quí Chị Em.
Tôi lại có cơ hội
thăm viếng gia đình hai người anh họ, con người Cậu ruột, mà đã hơn… mấy mươi
năm qua, vì hoàn cảnh xã hội, mỗi người ở một nơi, không ai có cơ hội đi thăm
viếng ai. Khi được anh Kích đến đón ở nhà hàng Present sau buổi gặp gỡ các chị
em CGV, anh đưa tôi về nhà gặp mặt… chị dâu, chị thật dễ thương mà bây giờ tôi
mới… biết. Lại chớp hình cùng gia đình anh chị và cháu trai.
Anh lại đưa tôi đi thăm gia đình người anh nữa, là nhà thơ nổi tiếng Phạm Cao Hoàng. Anh chị sống với vợ chồng người con gái lớn trong căn nhà khá đẹp trên đồi, phiá trước nhà là thảm cỏ xanh ngút ngàn, sau lưng nhà là con suối nhỏ, đúng là nhà của “nhà thơ” ở có khác.
Qwào! thủ
đô mà lị, nhà cửa nào cũng đẹp, cứ lên đồi xuống dốc, hai bên đường xe chạy
toàn là rừng, hèn chi anh Bình kể chuyện hôm đầu tiên lái xe đi đón người chị,
không biết cái GPS nó chỉ làm sao mà xe anh cứ “đường vô núi rừng sao hãi
hùng, ôi gió lộng, không thấy người mà xe cứ bon bon...” một mình anh chạy
vào rừng, giựt mình quay đầu xe lại mới là lối về nhà, cũng hú viá.
Ở DC có nhiều nơi để đi thăm, ngoạn cảnh, cả đám thay nhau chớp hình, từ hoa lá
cỏ cây tới hình người tạc tượng. Người nào cũng là “nhiếp ảnh gia” chuyên
nghiệp, vì chớp thì cứ chớp, hình có “đẹp” hay không là chuyện nhỏ, vì đâu có
tốn tiền mua phim như hồi năm nẳm đâu mà ngại.
Tôi còn được anh
chị Kích dắt vô thăm một vườn hoa với cảnh quang thật đẹp, lại chụp hình làm kỷ
niệm một lần đến DC. Cảm ơn quí Anh Chị, Cháu Thiên Kim nhiều lắm.
Những ngày đi
chơi vui thật là vui. Làm gì thì làm, đi đâu thì đi, bữa cơm tối nhà Hải Đường
vẫn có nồi cơm nóng, ơ cá kho, diã rau luộc do Hồng Vân… phụ trách (bọn tôi
“đau tay” nên được miễn mần việc. Đau mà cũng… đau khôn). Cả đám vừa ăn
vừa giỡn như chưa bao giờ được giỡn. Tội nghiệp anh Bình, “gươm lạc giữa rừng
hoa… héo”, nên việc nặng nhẹ gì anh cũng “bao thầu” ráo, mà anh luôn vui vẻ
cười nói thân mật, không hề “than phiền” một câu. Cảm ơn anh Bình và chị Hồng
Vân, nếu không có chị… khởi xướng, không có anh Bình làm tài xế, còn lâu có
chuyến đi chơi vui vẻ như thế.
Tiễn Mỹ Tin về
trước, khi đưa ra phi trường, MT… không dám quay lại, vì không muốn khóc, cô
nàng bảo thế.
Buổi chiều trước
khi tôi và chị Tư về lại Houston, anh bạn Cống Huy mang đến một… nồi
phở(?), anh gom mua hết của một tiệm nào đó trong khu vực anh ở. Phở… ngon
thiệt, không phải ngon do chất lượng của tô phở, mà do tình cảm quí báu của
người mua mang đến. Bạn bè tốt như thế là cùng. Cảm ơn anh Cống Huy.
Giã từ Hải Đường.
Giã từ DC… Giã từ tất cả các bè bạn thân thương đã cho chúng tôi những ngày vui
hiếm quí. Còn hẹn nhau kỳ sau, có thể là hội ngộ CHSPY tại Atlanta nếu có, nếu
không sẽ một ngày ở Cali không xa.
Xin cảm ơn
tất cả, Cảm ơn Trang, Cảm ơn Hải Đường và cảm ơn chính... tôi, đã cố gắng giữ
gìn sức khỏe mà đi chu du, không bị bệnh giữa đường làm phiền bạn hữu!.
LPT. tháng 4/2017
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét