Thứ Bảy, 15 tháng 5, 2021

Nụ Hiền

 

Đi bộ quanh hồ

Tạp bút NỤ HIỀN
Thầy Dương Anh Sơn

Sau giờ cơm mỗi buổi chiều, tôi vẫn có thói quen ngồi thưởng thức ly cà phê đen nóng trước khi lấy xe đạp đi qua phía bờ sông sát công viên cách nhà khoảng hơn cây số để đi bộ vào đầu mỗi tối.

Dựng xe đạp bên hàng rào chắn của công viên, tôi bắt đầu đi bộ qua một chiếc cầu dành cho người đi bộ sang phía bờ bên kia. Không khí mát mẻ và trong lành khiến cho những mệt nhọc trong ngày như tan biến. Tôi đi rảo bước theo hơi thở dọc con đường dành cho người đi bộ uốn cong theo hồ nước long lanh in những dãy nhà cao tầng lấp lánh ánh đèn trên mặt hồ. Bốn dãy nhà với lối kiến trúc khác nhau nhưng hòa hài cũng uốn cong hình cung theo con đường dọc hồ.

Nam thanh nữ tú, gia đình vợ chồng con cái thong thả đi dạo chơi. Các nhà hàng từ hạng trung bình đến sang trọng nằm rải rác dưới tầng trệt các dãy nhà .Ánh sáng các ngọn đèn lung linh hắt xuống mặt hồ không gợn sóng. Những ngày lễ, thứ bảy, chủ nhật người đi dạo chơi đông đảo. Nơi đây có lẽ là một trong những nơi an toàn tốt nhất của đất Sài Gòn. Trộm cướp, giật dọc ít khi xảy ra ở khu vực này. Nhiều người tập thể dục như tôi đều cảm thấy thoải mái và vui thú khi chọn nơi đây để đi bộ và hít thở... Sau gần một giờ đi bộ dọc bờ sông và những đường quanh trong công viên, tôi quay trở lại lấy xe đạp về nhà.

Và cứ mỗi đêm khi đạp xe băng qua giao lộ đèn xanh đèn đỏ của sáu làn xe, tôi vẫn thường gặp và chào hỏi một chàng thanh niên xấp xỉ gần ba chục tuổi bị bại liệt, tay chân co quắp nằm ngẩng đẩu bên lề đường giao lộ cạnh chiếc xe lăn ba bánh để may ra có người giúp đỡ ít nhiều và ai giúp được gì thì giúp, ai cho gì thì cho. Thỉnh thoảng, tôi dừng xe trò chuyện đôi chút với em, rồi vội leo xe, đạp băng nhanh qua đường cho kịp thời gian đèn xanh để về nhà. 

Ngày tháng cứ thế dần qua. Nhưng mấy tháng nay đi ngang tôi không thấy chàng trai đó ở vị trí quen thuộc đầu ngẩng lên. Tôi vẫn nhớ gương mặt hiền với đôi mắt sáng trên tấm thân gầy guộc, hai tay hai chân quặt quẹo do căn bệnh bại liệt từ thuở chào đời. Đó là một chàng trai ăn nói từ tốn, lễ phép và nhất là nụ cười nhẹ, tươi tắn trên khuôn mặt... Tôi tự hỏi không biết chàng trai này đã gặp chuyện gì chăng?

Bẵng đi một thời gian sáu bảy tháng, một buổi tối đạp xe về qua giao lộ, tôi lại gặp em vẫn nằm ngẩng đầu ở vị trí quen thuộc. Tôi vui mừng gặp lại em. 

Tôi hỏi:
- Mấy lúc này sao không thấy em ra đây?.
- Thưa chú, con bị mấy anh bảo vệ cho lên xe chở về nhà; họ không cho con ra đây ăn xin vì sợ làm mất vẻ mỹ quan của nơi này.....

Tôi ái ngại hỏi em:
- Thế thì em sinh sống như thế nào?

Em cười hiền:
- Con sinh ra và lớn lên không còn thấy cha mẹ, chỉ một thân một mình. Người quen trong xóm người cho thức ăn, người cho túi gạo. Người thương con ở nơi khác gửi cho chiếc xe lăn ba bánh. Con đắp đổi qua ngày cũng xong.
- Em ăn uống ra sao ?
- Con ngày ăn hai bữa có, một bữa có, có khi uống nước lạnh cũng qua bữa.

Rồi em cười nhẹ nhàng nói tiếp:
- Trời cho con như thế này là do số phận của mình. Con không trách trời, con cũng không vì thân thể như thế này mà buồn. Con cũng không trách cha mẹ con sinh ra con rồi bỏ rơi con giữa cuộc đời! Trời sinh con như thế rồi! Với lại con sống cũng rất đơn giản. Mọi chuyện cũng qua đi!

Tôi hỏi thêm:
- Em có thường đọc sách báo không?
- Con mồ côi từ nhỏ nên không hề biết đọc, biết viết. Con cầm tờ báo chỉ xem hình thôi!.

Nói xong, chàng trai trẻ lại nở nụ cười hiền tự tin. Tôi thấy trong đôi mắt vui vẻ ấy rõ ràng không có những gợn buồn lăn tăn! Những ái ngại của tôi về cuộc sống của em không hẳn là tan biến nhưng từ nụ cười thanh thản lạ thường của một người còn trẻ tàn tật, sống rất nghèo và an phận đã cho tôi một bài học lớn . Em đã thấu hiểu và trực nhận định nghiệp, em đã nhận ra số mệnh một cách giản dị nhưng sâu lắng không cần sách vở!. Những sự chăm chú học tập người xưa về cách sống, về ý nghĩa cuộc đời theo sách vở, chỉ một câu nói của chàng trai trẻ tật nguyền đã trở thành một tia sáng soi rọi những suy nghĩ của mình... 

Ngày còn cắp sách đi học ở giảng đường, các bậc thầy đáng kính của chúng tôi như Thầy Lương Kim Định, Thầy Cao Hữu Hoành, Thầy Giản Chi Nguyễn Hữu Văn... v.v... dạy Triết học Đông phương vẫn thường nhắc đến câu nói thời danh của Khổng Tử: "Bất oán thiên, bất vưu nhân, hạ học nhi thượng đạt. Tri ngã giả kỳ thiên hồ" (Không oán giận trời, không trách hận người, học từ bên dưới để đạt đến cái cao hơn. Biết ta chăng chỉ có trời). Tôi đã học từ em về sự an lạc không cần đến sách vở. Em đã có mặt trong cuộc đời, em đã sống côi cút và lớn lên. Em đã sống và em đã  nhìn cuộc đời thanh thản, an lạc theo cách của em bỏ qua con đường sách vở... 

Hơn mấy tháng nay em lại không có mặt ở giao lộ với những dòng xe xuôi ngược. Mỗi tối đi ngang qua đó, tôi như vẫn thấy đôi con mắt trong trẻo bình thản và nụ cười sáng rỡ từ chiếc đầu ngẩng cao của em.

Saigon, 9/2015

Dương Anh Sơn 

[*] Lời Khổng Tử khi than với đệ tử là Tử Cống trong Luận Ngữ, chương 14: Hiến vấn, câu 37: 子曰 :不怨天,不尤人下學而上 逹 ,知 我 者 其  天 乎 (Tử viết: bất oán thiên, bất vưu nhân,hạ học nhi thượng đạt, tri ngã giả kỳ thiên hồ). Rất nhiều sách báo đã chuyển dịch sai ý của câu nói của Khổng Tử. Chữ đạt 逹 nhiều trang viết ghi sai là 躂....  


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét