Thứ Hai, 24 tháng 1, 2022

Sớ Táo Quân Nhâm Dần Phú (Quốc Nội)

 


   SỚ TÁO QUÂN NHÂM DẦN PHÚ (Quốc Nội)

   Cao Bồi Già


   Hăm ba tháng chạp:

   Cỡi lưng cá chép, phụng mệnh hầu trời;

   Quỳ trước thiên nhan, Táo thần dâng sớ.

   Những chuyện động trời, vỡ tung bung bét, xin khởi bẩm ngay;

   Muôn điều náo thế, rối loạn cào cào, xin tâu kể rõ.

 

   Kính thưa Ngọc đế:

   Toàn niên Sửu, có hàng vạn thơ trẻ mồ côi;

   Suốt năm qua, kể khôn xiết tóc tang lệ đổ.

   Người dân Việt, hứng một cơn ngụp lặn dịch họa tai ương;

   Đất miền Trung, lại một năm đắm chìm thiên tai bão tố.

   Tinh thần hoảng loạn, cả vạn nhà tan tác đau thương;

   Kinh tế lao đao, khắp trăm họ lầm than đói khổ.

 

   Bởi mụ trùng “Vũ Hán”:

   Khắp quanh thế giới, triệu người vong tử hơn kỷ kéo dài;

   Riêng cõi Việt Nam, trăm họ an bình cả năm trước đó.

   Cứ cậy tin, nhờ lắm công văn tung khẩu hiệu, bọn vi-rút không cửa tung hoành;

   Lại kiêu hãnh, bởi bao chỉ thị xây pháo đài, mụ Cô-vít hết đường xớ rớ.

   Nên cần chi cuống quít, phải mua thuốc vắc xin Cô-vít tốn bạc ngừa phòng;

   Và cứ việc ung dung, chỉ lo nỗi cột đèn Mỹ quốc kéo bầy đổ bộ.

   Quan tự tin trên dưới họp đoàn;

   Dân yên lòng áo cơm chạy chợ.

 

   Nhưng than ôi:

   Biển lặng thinh trước đợt sóng thần;

   Trời trong vắt tiền cơn bão tố.

   Chủng dữ tấn công;

   Ác trùng đổ bộ.

   Khắp Gia Định, con vi-rút vô hình gây tang tóc đau thương;

   Cả thành Hồ, mụ Đeo-tà (Delta) phủ bóng gieo kinh hoàng hãi sợ.

   Ủy – sở ban chỉ thị, xuống công văn điều thuộc cấp nghiêm thi;

   Xã – phường lập pháo đài, đem khẩu hiệu hò nhân dân chống đỡ.

   Khắp chốn bao vòng kẽm gai sắc nhọn, quan kéo giăng vây bủa xóm khu;

   Cùng nơi những khối bê tông khổng lồ, lính huy động chặn ngăn lối ngõ.

   Ngoài biết mẹ xỉu, nào có cách chui vào tức đến nghẹn tim;

   Trong có trụy tim, cũng hết phương cấp cứu đành thôi yểu số.

   Lùa hết F – 0 vào chốn cách ly;

   Nhốt luôn F – 1 vô nơi tử lộ.

   Đâu ngờ chục công văn – nghị quyết, cơn đệ tứ cuốn quay loạn thần;

   Nào hay trăm khẩu hiệu – pháo đài, con Đeo-tà quất tung sút vó.

   Lệnh vội vã đóng cửa phong thành;

   Quan hốt hoảng ngăn sông cấm chợ.

   Nơi đô hội, chẳng bóng người thoắt tựa ma thành;

   Chốn phồn hoa, vắng ngựa xe bỗng như hoang phố.

 

   Khốn thay:

   Chỉ thị thay chỉ thị, mới ký đà toang;

   Công văn nối công văn, chưa thi đã vỡ.

   Mở ra lắm thằng áp (App) iếc kiểm dịch, rồi ít ngày lắc mạng biệt tăm;

   Đẻ thêm cái giấy phép đi đường, bắt muôn kẻ xiềng chân tại chỗ.

   Nghe quan phụ loạn ngôn;

   Khiến dân đen nghẹt thở.

   Quan cấp dưới, theo lệnh uy thị như bọn âm binh;

   Dân phận hèn, bí đường vía vãi cam phần con đỏ.

   Bao lệnh diệt Đeo-tà mâu thuẫn, quan tít cao hò thuộc cấp buộc thi;

   Những đòn đánh Cô-vít ngặt nhiêm, lính cấp dưới cứ đầu dân mà bổ.

   Thụt thò chở rau muống, “xì tốp” du kích xã chặn bước phạt tiền;

   Rón rén mua bánh mì, “ách là” quan phó phường giam xe túm cổ.

 

   Khổ vô vàn:

   Duy ý chí, nên lệnh quan bất nhất cực đoan;

   Quá chủ quan, khiến dân đen vô cùng khốn khổ.

   Trên thành phố, nhu yếu phẩm khô chợ đỏ mắt tìm mua;

   Dưới thôn quê, nông thủy sản tắc đường đắng lòng đổ bỏ.

   Nhà máy đóng cửa, người công nhân – kẻ thợ thuyền thất nghiệp rơi vòng thiếu thốn khó khăn;

   Đường xá nghiêm phong, chị buôn thúng – chú bán bưng vỉa hè lâm cảnh lao đao đói khổ.

   Thân ở trọ, mất việc làm kẹt muôn lẽ tồn sinh;

   Phận dân quê, không thu nhập khó trăm bề xoay sở.

 

   Thật đẹp thay:

   Trong hoạn nạn, lòng thiện thơm thi;

   Giữa khó khăn, tình người thắm nở.

   Lá lành đùm lá rách, dăm ngàn lúc ngặt giang tấm lòng sẻ chia;

   Đồng bào giúp đồng bao, một miếng khi đói rộng vòng tay cứu trợ.

   Nhưng trùng càng chống như càng tán lan;

   Khốn dịch càng vây tựa càng phát nở.

   Người ngả chết hơn cả chiến tranh;

   Dịch cháy loang nhanh như lửa đỏ.

 

   Khẩn cấp, khẩn cấp:

   Tung hỏa lệnh, quân nhân bộ đội xung phong;

   Quyết tất tay, súng ống xe tăng đổ bộ.

   Nhưng lúng túng hoang mang, dân đói khát, nào lấy cách chi lo;

   Lại loay hoay bối rối, giặc vô hình, hỏi nhắm đâu mà nổ?

   Lò hỏa táng, hằng mỗi khắc mỗi dài dặc hòm chờ;

   Đài hóa thân, cứ càng lúc càng ngút ngàn lửa đỏ.

   Kẻ lưu trú, gắng sức gồng lâm cảnh cùng lối khó tồn;

   Người ngụ cư, cố cầm cự đến hồi cạn đường hết thở.

   Nên ba bận, cố ẵm con cao chạy về quê;

   Đã tam hồi, quyết dứt áo xa bay giã phố.

   Song nào quan Tể cho về;

   Nên bị quan nhà chặn ngõ.

   Thế đường cùng dứt giậu, đoàn lũ xé rào thoát đi lúp xúp như kiến kéo bầy;

   Và tức nước vỡ bờ, dòng người phá ải lao chạy kìn kìn tợ ong vỡ tổ.

   Cùng quẫn quá, ngàn dặm dãi dầm thân hứng bão quất mưa sa;

   Thảm thê thay, vạn lý bồng cõng nhau vượt đèo cao lũng đổ.

 

   Rồi trưởng ban phó hội tỉnh ra:

   Thắng trùng đâu thể thắng bằng xe tăng súng đạn như xưa;

   Chống dịch không thể như chống bầy đế quốc thực dân thuở đó.

   Trước nói không thắng không về;

   Nay đành sống chung với nó.

   Bôn ba sang Âu – Mỹ ngoại giao kiếm vắc xin thứ xịn nào tốn mảy may;

   Lẳng lặng qua Cu – Tàu, vội vã mua thuốc ngừa “dân hãi” thây rằng mắc mỏ.

   Mở chiến dịch tiêm chủng đại trà;

   Quyết truy quét ngăn ngừa tận ổ.

   Mũi thứ hai phủ sóng dập dồn;

   Liều thứ ba tăng cường hỗ trợ. 

 

   Ơn Trời:

   Rồi đà lúc, bệnh viện bớt căng;

   Rồi cũng hồi nhân dân dễ thở.

   Mới nghe ngóng râm ran;

   Rồi ngẫm nhiền ngờ ngợ:

   Ở xứ người cây ngoáy cỡ một que kem;

   Sao nước ta kíp thử bằng mười tô phở?

   Phải do thế, nên quan trên mới hò hét ngoáy thần tốc đại trà;

   Và vậy là, ép thuộc cấp thành hung hăng thọc bạo tàn khắp ngõ?

   Thanh niên tránh test, đầu trâu xấn xổ còng tay ép ngửa thọc bừa;

   Thiếu phụ phong môn, mặt ngựa ào ào tung cửa lôi đi ngoáy sỗ.

 

   Nhưng đâu chỉ thế:

   Tin dậy đất, thằng kíp kiếp đi đêm;

   Chuyện long trời, đám quỷ ma ăn cỗ.

   Đớp rỉa trên những xác người;

   Hít hà bên bao huyệt mộ.

   Bất chấp nhiều chức to đang rên xiết trong chốn lao tù;

   Mặc tình lắm củi gộc đang phừng phực giữa lò lửa đỏ.

   Giám cùng đốc Y sự, kéo bầy kê giá bị cổ ách thân bại danh vong;

   Tướng cùng tá Hải biên, cả bọn nhũng lạm đà rớt hàm tay còng khám xộ.

   Một công ty Việt Á tiểu tốt vô danh;

   Một anh tổng Việt Phan “cao tài” “vượng số”.

   Núp bóng cả phù che;

   Có hàm cao yểm hộ.

   Được Bộ Khoa học nổ rằng WHO đà công nhận, nên nháy mắt ký chuẩn thuận đề phê;

   Và Bộ Y tế ấy kìa ANH cũng đặt mua, chỉ tích tắc cho lưu hành cấp số.

   Rồi chỉ thị đường xuống cùng nơi;

   Lại định niêm giá thành cắt cổ.

   Truyền thông phóng bút mỵ ma;

   Báo chí phồng mồm phét nổ.

   Đồ đểu sao được, khi đường đường oách ẵm Huân Chương;

   Ma quỷ rõ là, cứ thoải mái khoét bòn ngân khố.

   Gây tóc tang, bởi dương hư âm giả, khiến hơn ba vạn nhân mạng đau đớn oan vong;

   Gieo tội ác, vì dương giả âm hư, đẩy hàng mấy vạn gia đình nát tan lệ đổ.

   Tiếng kêu thấu trời xanh;

   Lòng oán trào huyết đỏ.

   Mong mật lộ đường dây sẽ dưới trên hiện hình;

   Khẩn Trời sai tội ác phải tận cùng bóc gỡ.

   Xót toàn dân Việt, bao mảnh đời côi cút thê lương;

   Thương khắp nước Nam, vạn gia đình quẫn cùng khổ sở.

 

   Trọng kính Ngọc Hoàng:

   Nghe bao sự, hẳn Trời phải đắng dạ hồn đau;

   Tấu bấy điều, mà thần cứ thắt lòng lệ nhỏ.

   Nên quỳ gối cầu niên Dần niên Hổ, cho cáo cầy tiệt nòi tiệt nọc không kẽ hoành hành;

   Và khấu đầu khẩn năm mới năm me, xin dịch họa tiêu tích tiêu tăm chẳng đường đáo trở.

   Cho mưa hòa gió thuận, no ấm trải muôn nhà;

   Cùng quốc thái dân an, hạnh phúc tràn trăm họ.

   Kính chúc Ngọc Hoàng trị muôn niên;

   Mạo phép Táo thần xin cạn sớ.

   Cao Bồi Già 

 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét